Nói đến Cố Miên Miên, lông mày mẹ Hàn Triệu dựng ngược – ai không biết còn tưởng bà ta với cô ta có thâm thù đại hận.
Tôi đứng dậy:
“Bác gái, nếu thật sự Hàn Triệu và cô Cố yêu nhau, tôi sẽ chúc phúc họ. Cũng để bác trai bác gái, ông Hàn có thể sớm hưởng cảnh con cháu đầy nhà.”
Mẹ Hàn Triệu giận muốn phát điên, uất ức quay về nhà họ Hàn, định bắt Hàn Triệu đưa Cố Miên Miên xuất ngoại.
Vừa vào nhà, Cố Thần đã lao ra ôm chầm lấy bà.
Cố Thần nũng nịu:
“Bà nội! Thần Thần nhớ bà nội lắm đó!”
Sau khi làm xét nghiệm ADN xác nhận Cố Thần là con trai của Hàn Triệu, mẹ Hàn lập tức muốn cho cháu trai bảo bối nhận tổ quy tông, nhưng ông nội Hàn lại không chịu nhượng bộ.
Tôi đưa ảnh cho ông nội xem, còn có cả bản ghi âm.
Ông tức đến mức tối không thèm ăn cơm.
Tôi không nhịn được hỏi:
“Ông ơi, sao ông lại cứ khăng khăng bắt cháu phải ở bên Hàn Triệu vậy ạ?”
Ông thở dài:
“Ông già rồi, sống chẳng còn bao lâu nữa, chỉ muốn tìm cho cháu một chỗ dựa. Sau này có chuyện gì thì còn có người cùng bàn bạc. Nhà họ Hàn và nhà ta môn đăng hộ đối, ông với ông nội Hàn là chiến hữu, là bạn vào sinh ra tử…”
Tôi thẳng thắn:
“Ông xem người ta là anh em tốt, nhưng người ta chưa chắc nghĩ vậy. Biết đâu chỉ đang mưu tính để cháu gả vào nhà họ, rồi từng bước từng bước nuốt trọn nhà mình.”
Ông rất thương tôi, nhưng tư tưởng vẫn có phần bảo thủ, vẫn luôn mong có cháu trai. Sau khi bố mẹ tôi mất, ông coi Hàn Triệu – cháu trai của chiến hữu – như cháu ruột.
Nhưng suy cho cùng cũng chỉ là "coi như", còn người quan trọng nhất trong lòng ông vẫn là tôi.
7.
Hiện giờ ở Bắc Thành, các gia tộc đều đang tìm cách kết thân, nhà họ Tô và họ Hàn đương nhiên cũng muốn liên minh.
Tôi đang bận rộn với dự án hợp tác với chính phủ ở Nam Sơn, nếu giành được dự án này và làm thành công, những lão già trong hội đồng quản trị sẽ không còn cớ để cằn nhằn nữa.
Vừa họp xong ra khỏi phòng họp thì có người lao về phía tôi, tôi nghiêng người né tránh, người kia ngã lăn ra đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tinh-sau-nhu-bien-co-khong-ky-han/chuong-4.html.]
Là Cố Miên Miên.
“Tô tiểu thư, xin cô làm ơn, hãy trả con trai tôi lại cho tôi được không?” Cô ta níu lấy ống quần tôi, dáng vẻ đáng thương tột cùng.
Tôi đá cô ta ra:
“Buồn cười thật đấy, con cô thì liên quan gì đến tôi? Muốn tìm người thì đi đến đồn cảnh sát. Bảo vệ! Đuổi cô ta ra ngoài.”
Bảo vệ lập tức mạnh tay lôi cô ta ra khỏi công ty.
Hàn Triệu hấp tấp chạy đến, đau lòng bế Cố Miên Miên lên, nổi giận mắng bảo vệ:
“Các anh làm ăn kiểu gì vậy?!”
Bảo vệ vô tội:
“Hàn tổng, tôi chỉ là người làm công thôi, tổng giám đốc Tô trả lương, đương nhiên tôi nghe cô ấy.”
“Triệu, em không sao đâu… Chỉ cần Tô tiểu thư trả lại Thần Thần cho em.” Cố Miên Miên nước mắt đầm đìa.
Hàn Triệu đau lòng lau nước mắt cho cô ta:
“Miên Miên, yên tâm, anh sẽ không để mẹ con em phải chia lìa đâu.”
Hai người họ xông thẳng vào phòng làm việc của tôi.
Tôi nhìn cặp tình nhân “cũ” này, cười khinh bỉ, cầm ly nước trên bàn ném về phía họ. Lần này Hàn Triệu né được.
Tôi đập bàn đứng dậy:
“Hàn Triệu! Anh bị điên à?! Coi tập đoàn Tô thị là chỗ nào hả?! Quán bar chắc?!”
Hàn Triệu giận dữ:
“Tô Kỳ, cô quá đáng lắm rồi! Cô muốn ép tôi cưới cô, dùng thủ đoạn hèn hạ đến mức cho người đến đón Thần Thần ở trường mẫu giáo để uy h.i.ế.p Miên Miên!”
“Thần Thần chưa tan học đã bị đón đi, giáo viên nói là tổng giám đốc Tô của Tô thị đón đi.”
Tôi: ?
“Hàn Triệu, anh là cá lọt lưới của giáo dục nghĩa vụ chín năm à?”
“Chưa bàn đến chuyện tôi có biết chuyện đó hay không. Thì đầu tiên, trường mẫu giáo giao con cho người lạ dễ như vậy thì anh đi tìm trường mà hỏi trách nhiệm. Kiện tôi làm gì? Tôi đâu phải bảo mẫu của con anh.”