“Bao nhiêu năm tình nghĩa giữa nhà họ Tô và nhà họ Hàn, dù Hàn Triệu không muốn cưới tôi, cũng không cần phải độc ác như vậy!”
Ông cụ nhà họ Hàn ôm ngực:
“Tô Kỳ! Cháu dừng tay lại cho ông! Dừng tay!”
Tôi lạnh mặt:
“Chủ tịch Hàn, cháu cũng coi ông như ông nội ruột, dù ông không coi cháu như cháu gái, nhưng nhìn thấy cháu bị cháu trai ông ức h.i.ế.p như vậy, ông cũng không thể làm ngơ!”
“Tô Kỳ nhà chúng tôi có năng lực, có học thức, thằng cháu ông lọt vào mắt cậu ấy, ông nên cảm thấy vinh hạnh mới phải!”
Đồng Đồng lại đập thêm một cái bình cổ từ thời nhà Thanh.
Ông cụ nhà họ Hàn lập tức gọi điện thoại, gọi cả con trai đang ở câu lạc bộ, con dâu đang đi làm đẹp, cháu trai Hàn Triệu đang thể hiện “phong thái bá đạo tổng tài” ở trung tâm thương mại về nhà.
Cố Thần nằng nặc đòi dắt mẹ về nhà tổ nhà họ Hàn.
Hàn Triệu không muốn lắm, nhưng không cưỡng lại được vẻ mặt đáng thương của con.
Cố Thần lén nói với Cố Miên Miên:
“Mẹ ơi, con sẽ khiến ông cố, ông bà nội công nhận mẹ. Con sẽ để mẹ trở thành thiếu phu nhân nhà họ Hàn.”
Cố Miên Miên nghe xong lòng thấy ấm áp.
Ai nói chỉ có con gái mới là áo bông nhỏ? Con trai cũng có thể.
10.
“Có phải tôi đã dặn đi dặn lại mấy người, rằng mấy người phải làm gì không?” – ông cụ nhà họ Hàn tức đến phát run.
Ba mẹ Hàn Triệu đều ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì.
Quản gia nhà họ Hàn vừa khéo báo chuyện Tô Kỳ đến gây sự.
“Con nhỏ Tô Kỳ này càng lúc càng không biết điều. Thằng Triệu chẳng qua có đứa con riêng thôi mà, có gì to tát đâu? Nhà họ Hàn to như vậy, có mười đứa cũng nuôi nổi.”
Bà Hàn đảo mắt.
“Tô Kỳ quá đáng thật. Con chỉ dẫn Thần Thần và Miên Miên đi khu vui chơi một chút, mà cô ta đã ghen tuông đến mức dám đến nhà họ Hàn gây rối.”
Hàn Triệu vừa bước vào cửa đã nghe thấy lời quản gia.
“Tô Kỳ vì níu kéo con, đúng là không từ thủ đoạn.”
Ông Hàn vuốt bụng phệ:
“Có mỗi một đứa con gái mà con cũng không xử lý xong.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tinh-sau-nhu-bien-co-khong-ky-han/chuong-6.html.]
“Ông cố, ông nội, bà nội.” Cố Thần tinh ý nhào vào lòng bà Hàn, giọng non nớt lần lượt gọi từng người.
Ông cụ nhà họ Hàn không ưa gì thân thế của Cố Miên Miên, cũng chẳng thích đứa trẻ này – đứa con cô lén sinh ra. Nhưng dù sao đây cũng là đứa chắt đầu tiên, lại là con trai.
“Bà nội, Tô Kỳ là ai vậy ạ?” Cố Thần mở to mắt, mặt đầy ngây thơ và vô tội.
“Tô Kỳ, Tô Kỳ là...” Bà Hàn nhất thời không biết trả lời sao.
“Dẫn thằng bé lên lầu.” Ông cụ Hàn lên tiếng.
Bà Hàn lập tức dẫn cháu lên lầu.
Cố Thần nhanh chóng kéo theo Cố Miên Miên đang đứng im như tượng.
Lúc này cả nhà họ Hàn mới để ý đến Cố Miên Miên.
Ông cụ Hàn không nói gì.
Bà Hàn sa sầm mặt:
“Cô Cố, mời theo tôi lên lầu.”
Cố Miên Miên liếc nhìn Hàn Triệu, anh ta ra hiệu bảo cô đi theo.
Bà Hàn thấy cô ta dè dặt như thế thì trợn mắt khinh thường.
Bà Hàn sai người hầu dẫn Cố Thần đi tắm.
Cố Miên Miên nắm chặt vạt váy Chanel mới mua hôm nay.
“Cô Cố, tôi đã điều tra cô rồi. Ba cô mở một công ty nhỏ, nợ nần chồng chất.”
“Mẹ cô mất vì bệnh khi cô mười bốn tuổi. Trước chân mẹ cô ra đi chưa ấm chỗ, ba cô đã đưa mẹ kế cùng con gái riêng hơn cô ba tuổi vào nhà.”
“Năm nhất đại học cô đi du học, chưa đầy một năm đã có tình một đêm với con trai tôi, mang thai, vừa nuôi con vừa học.”
“Loại người như cô, nhà họ Hàn chúng tôi không thể chấp nhận.”
“Cô cũng đừng mơ mộng gì đến chuyện gả vào nhà họ Hàn làm thiếu phu nhân.”
“Nghĩ sinh được con trai cho nhà họ Hàn là nhà tôi sẽ chấp nhận cô làm mẹ đứa trẻ à?”
Mỗi một câu bà Hàn nói, mặt Cố Miên Miên lại trắng thêm một phần.
“Cô Cố, thật ra tôi rất tò mò. Cô chỉ có một đêm với một người đàn ông xa lạ mà cũng cam tâm mang thai, dù phải bỏ học vẫn giữ lại đứa con đó.”