Tình sâu như biển, có không kỳ hạn
Chương 1
1.
Đúng lúc Hàn Triệu đang cầm nhẫn định đeo vào tay tôi, một đứa trẻ chạy vào.
Ngay sau đó là bảo vệ, vừa xin lỗi rối rít vừa định kéo đứa bé đi.
Đứa bé liền la hét: “Bố ơi! Bố ơi! Con là Thần Thần mà! Bố đừng cưới người phụ nữ khác! Bố không cần con với mẹ nữa sao?”
Ông nội Hàn Triệu vung tay: “Con nhà ai vậy! Bảo vệ, kéo nó đi!”
“Các người đừng đụng vào con tôi!” – một người phụ nữ lao vào, nhanh chóng ôm lấy đứa trẻ đang gây rối.
Người phụ nữ ngẩng đầu lên, ánh mắt đáng thương nhìn tôi và Hàn Triệu: “Hàn Triệu, đừng cướp con tôi. Cả đời này, tôi chỉ cần có Thần Thần là đủ rồi.” Nói xong, cô ta lại bế con chạy đi.
Người phụ nữ vừa đi, Hàn Triệu liền buông tay tôi ra!
Hàn Triệu nhìn tôi đầy áy náy, rồi cũng chạy theo.
Lẽ ra hôm nay phải là ngày đẹp nhất đời tôi.
Lễ cưới này do hai nhà Tô – Hàn chuẩn bị suốt một năm.
Những người có mặt đều là thân thích, bạn bè và đối tác hai bên – có thể nói là toàn bộ giới quyền quý ở Bắc Thành đều tới dự.
Thế mà Hàn Triệu khiến tôi trở thành trò cười trong giới!
2.
Tôi ngồi trong phòng tổng thống của khách sạn.
Cô bạn thân Đồng Đồng ở bên cạnh tôi.
Tôi tức giận hất hết mỹ phẩm và đồ đạc trên bàn xuống đất.
Đồng Đồng nghiến răng: “Hàn Triệu, cái đồ khốn đó!”
Hàn Triệu! Anh đã dẫm nát danh dự của tôi – Tô Kỳ, và cả nhà họ Tô!
Tôi nhìn vào gương, thấy mình đang rơi lệ.
Khi tôi tám tuổi, cha mẹ gặp tai nạn máy bay và qua đời, từ đó tôi sống nương tựa vào ông nội.
Chính Hàn Triệu là người luôn bên cạnh tôi, cùng tôi khóc, cùng tôi cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tinh-sau-nhu-bien-co-khong-ky-han/chuong-1.html.]
Ông nội tôi và ông nội Hàn Triệu là chiến hữu cũ.
Bà nội tôi và bà nội Hàn Triệu cùng mang thai một thời điểm.
Hai ông đã hẹn: nếu con họ là trai – gái thì sẽ đính ước, nếu là hai trai thì kết nghĩa huynh đệ, nếu là hai gái thì kết nghĩa tỷ muội.
Cuối cùng, cả hai bà đều sinh con trai.
Cho đến khi tôi và Hàn Triệu ra đời, coi như hoàn thành tâm nguyện của hai cụ.
Hàn Triệu không thi đại học mà đi du học ngay, còn tôi chọn ở lại trong nước để ở bên ông nội.
“Đồng Đồng.” – tôi lau nước mắt – “Cậu giúp mình điều tra đời sống riêng của Hàn Triệu khi ở nước ngoài, và cả chuyện: thiệp cưới của mình chỉ phát cho người có mặt, tại sao người phụ nữ kia lại biết được địa điểm cưới?”
Đồng Đồng tỏ ra khó hiểu.
Tôi nói: “Hai nhà Tô – Hàn liên hôn, mình sợ có kẻ cố ý phá hoại.”
Tối đó, nhà họ Hàn đến xin lỗi tôi và ông nội.
Ông nội giận đến đỏ bừng mặt: “Đứa trẻ và người phụ nữ kia rốt cuộc là sao?”
Ông nội Hàn đỏ mặt: “Tất cả đều do cái thằng Hàn Triệu không nên thân, ra nước ngoài liền mê muội, có bạn gái ở đó.”
Mẹ Hàn Triệu nói: “Chú Tô yên tâm, chúng cháu nhất định sẽ tổ chức một lễ cưới tốt hơn cho Tô Tô.”
“Còn cưới nữa sao?” – tôi từ trên lầu bước xuống – “Thưa bác, Hàn Triệu bỏ mặc cháu trong lễ cưới, đuổi theo người phụ nữ khác, giờ cháu còn phải cố gắng lấy anh ta? Người khác sẽ nhìn cháu ra sao? Nhìn nhà họ Tô và ông cháu ra sao?”
Ông nội Hàn: “Tô Tô, ông xin lỗi cháu, tất cả là lỗi của Hàn Triệu…”
Tôi xông tới trước mặt Hàn Triệu.
Hàn Triệu: “Tô Tô…”
Bốp! Bốp!
Hai bên má Hàn Triệu lập tức in hằn hai dấu tay.
“Tô Kỳ!” – mẹ Hàn Triệu bước tới, mặt nghiêm nghị, như thể tôi mới là người sai – “Có chuyện gì thì ngồi xuống nói cho đàng hoàng, sao có thể ra tay được chứ?”
Tôi cố kìm nước mắt: “Thưa bác, cháu – Tô Kỳ – còn chưa gả vào nhà họ Hàn, đã chịu nhục như vậy. Nếu lấy về, chẳng phải sẽ bị các người bắt nạt đến chếc sao?”
Cha Hàn Triệu liền lên tiếng: “Tô Tô, sao lại nói thế. Sau này con gả vào, nếu chịu ấm ức, cứ tìm ông Hàn, tìm bác trai bác gái giúp con đòi lại công bằng.”
Ông nội Hàn cũng nói: “Vạn Oánh, để Tô Tô đánh! Thằng nhóc chếc tiệt này, đánh chếc cũng là nhẹ!”