Tình sâu như biển, có không kỳ hạn

Chương 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hàn Triệu: “Đúng, Tô Tô, em cứ đánh anh đi, miễn em hả giận, thế nào cũng được.”

 

Ông nội tôi cười lạnh: “Cả nhà các người đừng diễn cái trò kẻ hát vai thiện, người hát vai ác nữa. Ông cháu tôi không ăn vở kịch đó đâu.”

 

“Ông nói gì vậy, bao nhiêu năm giao tình, hai đứa trẻ lớn lên cùng nhau, chẳng lẽ bị người ngoài ly gián?”

 

Ông nội Hàn cười khan: “Cứ cho là đứa bé kia thật sự là con cháu nhà họ Hàn, thì chúng tôi cũng không nhận! Tôi chỉ nhận Tô Tô là cháu dâu duy nhất!”

 

Thấy nhà họ Hàn như vậy, ông nội tôi gọi người đuổi họ ra ngoài, còn bản thân thì vào thư phòng, buồn bực không thôi.

 

3.

 

Nhà họ Hàn nói nhất định sẽ cho tôi một lời giải thích, còn ông nội thì không đồng ý cho tôi hủy hôn.

 

Gặp lại Hàn Triệu là nửa tháng sau.

 

Tôi và Đồng Đồng đang đi làm đẹp.

 

Hàn Triệu giận dữ xông đến:

Tô Kỳ, em có cần phải đối xử với Cố Miên Miên – một người mẹ đơn thân – như vậy không?

 

Tôi hoàn toàn ngơ ngác.

 

Tôi đã làm gì chứ?

 

Hàn Triệu, anh bị điên à?” – Đồng Đồng giật mặt nạ dưỡng da xuống, định lao lên đánh anh ta.

 

Miên Miên một mình nuôi con vất vả, chỉ dựa vào chút tiền lương còm cõi. Em biết công việc đó với cô ấy quan trọng thế nào không? Vậy mà em còn khiến cô ấy mất việc.

 

Hàn Triệu nhìn tôi đầy thất vọng:

Tôi thật không ngờ em lại là người nhỏ nhen như vậy.

 

Miên Miên trong miệng anh ta chính là Cố Miên Miên – người đàn bà đã lao vào lễ cưới của tôi hôm đó, cũng là tình cũ của Hàn Triệu lúc ở nước ngoài.

 

Tôi đã nhờ bạn Đồng Đồng điều tra đời tư của Hàn Triệu khi anh ta còn ở nước ngoài qua bạn du học.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tinh-sau-nhu-bien-co-khong-ky-han/chuong-2.html.]

 

Cố Miên Miên đang làm thiết kế tại công ty trang sức nhà họ Tô, mới bị giám đốc sa thải không lâu.

 

Tôi giận đến mức cảm tưởng như có thể phun ra lửa:

Hàn Triệu, người đàn bà đó phá hỏng lễ cưới của tôi, khiến tôi trở thành trò cười ở Bắc Thành, bị đuổi việc thì đã sao? Tôi nhỏ nhen ư? Hàn Triệu, anh đang kể truyện cười à?

 

Đồng Đồng giận đến mức muốn xé xác Hàn Triệu:

Hàn Triệu, anh quan tâm cô ta như vậy, chẳng lẽ vẫn chưa quên tình cũ? Hay là đứa bé đó thật sự là con anh?

 

Chắc bị chạm đúng chỗ đau, thái độ của Hàn Triệu dịu xuống:

Không, không phải ý tôi như vậy. Tô Tô, em cũng biết bây giờ kinh tế khó khăn, Cố Miên Miên là mẹ đơn thân, rất khổ. Em cho cô ấy trở lại làm việc được không? Cô ấy cần công việc đó.

 

Tôi cầm cốc nước bên cạnh đập thẳng vào mặt Hàn Triệu!

 

Hàn Triệu! Anh không biết xấu hổ à? Tôi phải giúp cái thứ đàn bà rẻ tiền đó vì cái gì?

 

4.

 

Về nhà, tôi và Đồng Đồng thêm mắm dặm muối, diễn lại cả vở kịch vừa rồi cho ông nội xem.

 

Trong lời kể của chúng tôi, tôi là kẻ yếu đuối đáng thương, còn Hàn Triệu là ác quỷ muốn ăn thịt người.

 

Ông nội tức đến mức không ăn nổi bữa trưa.

 

Cả nhà họ Hàn lại đến xin lỗi, nhưng lần này tôi và ông không gặp ai cả, chỉ bảo người làm không được dâng trà.

 

Người nhà họ Hàn ngồi trong phòng khách gần hai tiếng, thấy thái độ lạnh lùng của hai ông cháu tôi, liền đen mặt bỏ về.

 

Mẹ Hàn Triệu tức tối:

Con nhỏ Tô Kỳ đó càng ngày càng không biết điều, xem xem nó đánh Hàn Triệu thành ra thế nào rồi. Lần trước tát hai cái, lần này lại…

 

Câm miệng!” – Ông cụ nhà họ Hàn giận dữ. “Nếu không phải do các người không quản nổi Hàn Triệu, giờ chúng ta đã cưới hỏi xong với nhà họ Tô, có thể lấy được công nghệ cốt lõi của họ, còn có thể sắp xếp người vào công ty nhà họ Tô!

 

Mẹ Hàn Triệu bĩu môi:

Bố, chuyện này cũng đâu phải lỗi của con, càng không phải lỗi của Hàn Triệu. Là tại Tô Kỳ nhỏ nhen quá! Hàn Triệu ở nước ngoài buồn chán nên có bạn gái thì sao? Phải trách thì trách con nhỏ Cố Miên Miên kia quá gian xảo, còn lén sinh cho Hàn Triệu một đứa con!

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận