Ta nhận ra, ở nơi này, ta dường như có năng lực di sơn đảo hải thần kỳ.
Sau đó ta men theo con suối nhỏ đi về phía trước, gặp một thiếu niên áo trắng đang rửa vết thương bên bờ suối.
Hắn nói hắn tên là Lý Huyền Tiêu, là đứa trẻ mồ côi của một gia tộc kiếm tu nào đó, nhiều năm trước phụ mẫu và họ hàng bị gian tà ám toán, hắn cuối cùng đã báo thù, sau đó liền chuyên tâm tu đạo, chỉ vì muốn phi thăng thành tiên.
"Ta ra ngoài tìm kiếm cơ duyên, không may rơi vào ảo cảnh, nơi này rốt cuộc là..."
Không hiểu, ta chỉ biết trồng trọt.
Ta bịa ra một lời nói dối lừa hắn, nói ta là tiên tử trên Cửu Trọng Thiên, đến nơi này để điểm hóa cho hắn. Tuy nhiên, Lý Huyền Tiêu sinh ra đã rất tuấn tú, ta nhất thời không kiềm chế được, cùng hắn ân ái mây mưa, lừa hắn đến c.h.ế.t đi sống lại...
Sau đó, ảo cảnh sụp đổ, Tiên Du Kính vỡ vụn, mọi thứ trong gương, giống như một giấc mộng lớn.
Ta ngẩn ngơ mất mấy ngày, rất nhanh đã bị trận hạn hán ập đến bất ngờ làm gián đoạn dòng suy tư.
Sau đó nữa, Lục Cửu Uyên khi còn là Lục Nhị ngất xỉu trước cửa nhà ta, được ta nhặt về.
Hạn hán ngày càng nghiêm trọng, trong nhà sắp hết gạo nấu cháo, ta liền ra ruộng đào chút cỏ dại về trộn vào cháo loãng, cùng Lục Nhị mỗi người một bát.
Chàng cúi đầu uống cháo, ta sợ chàng có gánh nặng tâm lý, còn an ủi chàng: "Chàng cứ yên tâm ở đây, ta còn một miếng cơm, sẽ không để chàng thiếu ăn."
...
Rất nhiều hình ảnh trong mơ như bị xáo trộn, ta thường không nhìn rõ. Đợi đến khi có thể nhìn rõ lại, lại không phải những gì đã trải qua trước kia.
Là cảnh núi rừng vào ngày thứ hai sau khi ta thành thân với Lục Nhị.
Chàng nắm chặt mấy cây thuốc, cười lạnh nhìn Lý Huyền Tiêu đang rút kiếm đối diện: "Tiên Quân muốn g.i.ế.c một phàm nhân như ta, còn phải đích thân xuống trần sao?"
"Ngươi lại nhận ra ta?" Lý Huyền Tiêu vẫn mặt không cảm xúc, nói ra lời nghi vấn, nhưng ngay cả mí mắt cũng không động, "Ma khí... Ngươi là yêu ma phương nào, dám cả gan động đến nàng?"
Hắn vung kiếm c.h.é.m xuống đầu Lục Nhị, không thèm nhìn lấy một cái, xoay người rời đi.
Lâu sau, từ cơ thể Lục Nhị tỏa ra từng sợi ma khí, dần dần ngưng tụ thành một hồn phách không rõ ràng trên không trung.
Chàng nhìn về phía Lý Huyền Tiêu rời đi, hơi nghiêng đầu, khóe môi nở ra một nụ cười nham hiểm: "Lý Huyền Tiêu, ta nhớ kỹ ngươi rồi."
Ta bị tiếng hạc kêu vang trời đánh thức.
Mở mắt ra, cảnh trong mơ như thủy triều rút đi, chỉ còn lại tiếng gió rít bên tai.
Ta nằm trong lòng một người, bay nhanh qua những đám mây, mùi hương thanh lạnh quen thuộc quanh chóp mũi, xen lẫn mùi m.á.u tanh.
Ta tức giận đến cực điểm: "Lý Huyền Tiêu, ngươi còn chưa xong à?!"
Hắn cúi đầu nhìn ta, cười thảm một tiếng, đang định mở miệng, thì phía sau xa xa truyền đến tiếng gầm thét giận dữ của Lục Cửu Uyên: "Lý Huyền Tiêu, buông Tiểu Mãn ra!"
Vừa dứt lời, một mũi tên mang theo lửa cháy b.ắ.n ra như sao băng, bị Lý Huyền Tiêu nghiêng người né tránh, nhưng ngọn lửa trên đó lại quỷ dị bám lên người hắn, thiêu rụi một mảng lớn y phục và da thịt trên cánh tay hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tien-du-kinh/chuong-8.html.]
Mùi da thịt cháy khét truyền đến, chắc hẳn là đau đớn vô cùng, nhưng Lý Huyền Tiêu không nói một lời, chỉ ôm chặt ta, tiếp tục bay về phía trước.
Ta hỏi hắn: "Rốt cuộc ngươi muốn đưa ta đi đâu?"
"Đến nơi mà nàng nên đến."
"Ngươi muốn đưa ta về thôn sao?"
Trời ạ, chẳng lẽ Lý Huyền Tiêu cuối cùng đã quyết định hoàn lương làm người rồi sao?
Cánh tay hắn đang ôm ta cứng đờ: "...Cửu Trọng Thiên."
Ta: "?"
Ta thật sự muốn bổ đầu hắn ra xem bên trong đang nghĩ gì.
Hắn cúi đầu hôn lên trán ta, dường như vô cùng lưu luyến, giọng nói khàn khàn: "Lúc trước là nàng đã nói, nàng là tiên tử trên Cửu Trọng Thiên, Tiểu Mãn, ta đưa nàng…"
Câu nói còn chưa dứt, hắn đột nhiên quay đầu sang một bên, phun ra một ngụm máu.
Ta cuối cùng cũng nhận ra điều bất thường, giọng nói của Lý Huyền Tiêu khàn đặc, dường như đang chịu đựng nỗi đau đớn cực lớn.
"Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?"
Hắn nhìn ta.
Đôi mắt m.ô.n.g lung kia lộ ra một tia dịu dàng hiếm thấy: "Ta trái lời thề, bị thiên đạo trừng phạt, không sao cả."
"...Nhưng nàng quan tâm ta, ta rất vui. Tiểu Mãn, ta rất vui."
Ta thật sự không biết nói gì: "Lý Huyền Tiêu, ngươi đã làm Tiên Quân rồi, có thể bình thường một chút không?"
Trong lúc nói chuyện, chúng ta đã đến Cửu Trọng Thiên, Lục Cửu Uyên phía sau cũng đã đuổi kịp, vừa bay vừa gọi "Tiểu Mãn".
Lý Huyền Tiêu đưa tay kết ấn, dùng linh lực ngưng tụ thành một con hạc tiên, để ta ngồi lên trên, sau đó bay lên nghênh chiến Lục Cửu Uyên.
Hắn bị thiên đạo trừng phạt, không phải đối thủ của Lục Cửu Uyên. Nhưng nơi này là Cửu Trọng Thiên, Lý Huyền Tiêu có cả Tiên giới làm hậu thuẫn, Lục Cửu Uyên chỉ có một mình lại chẳng hề e ngại, kéo căng cây cung của mình, b.ắ.n ra ba mũi tên lửa sáng rực.
Không ai dám đỡ ba mũi tên này, chúng mang theo ánh lửa chói lọi, bay về phía Đăng Vân Thê ở sâu trong tầng mây xa xôi, sau đó ầm ầm nổ tung, vỡ vụn từng tấc.
"Đăng Vân Thê của Cửu Trọng Thiên thì đã sao, xem ta đánh nát nó này!" Lục Cửu Uyên nói xong, quay đầu nhìn ta, lại đổi sang vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng: "Tiểu Mãn."
Ta thật sự không muốn nói chuyện.
Nhưng không sao, Lý Huyền Tiêu sẽ nói thay ta.
"Tiểu Mãn, nàng đừng tin hắn, hắn là Ma Tôn, từ đầu đến cuối đều có mục đích không trong sáng. Cho dù là lúc trước ở bên cạnh nàng, hay lần này đưa nàng đi, đều là vì Tiên Du Kính."
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
"Nói bậy, ta giống ngươi sao?" Lục Cửu Uyên cười khẩy một tiếng, "Ta đã sớm biết Tiên Du Kính ở đâu, nhưng đó là đồ của Tiểu Mãn, ta chưa bao giờ có ý đồ với nó."