Tiên Du Kính

Chương 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi đó trong ảo cảnh, ta đóng vai tiên tử Cửu Thiên, phẩy tay một cái có thể dời non lấp bể, lừa gạt Lý Huyền Tiêu lúc còn thiếu niên nghe lời răm rắp, cùng ta mây mưa một phen.

Còn bây giờ, hắn là thần tiên, ta chỉ là một phàm nhân.

Giống như lúc này, hắn chỉ cần nhấc ngón tay lên, toàn thân ta liền không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bóp cằm ta, rồi hôn xuống.

Thực ra lực đạo đó không giống một nụ hôn, mà giống như đang cắn xé đến mức rỉ máu.

Hắn lại mang theo vết m.á.u của ta, dọc theo cổ xuống dưới, dừng lại ở xương quai xanh.

Giọng nói Lý Huyền Tiêu lạnh lẽo, từng chữ từng chữ vang lên bên tai ta: “Triệu… Tiểu… Mãn.”

Ta không thể động đậy, nhưng cũng biết hắn nhìn thấy gì, liền cười lạnh một tiếng: “Là do phu quân ta để lại trong đêm động phòng hoa chúc ngày tân hôn đấy, thế nào?”

Lý Huyền Tiêu nổi gân xanh trên trán, ta liền cười càng rực rỡ hơn.

“Sao vậy Tiên nhân? Ta chỉ là nữ tử phàm tục, nữ tử phàm tục chúng ta ăn uống ngủ nghỉ, còn phải thành thân động phòng, cùng phu quân quấn quýt si mê, thắp nến đỏ đến sáng…”

“Ngươi nhìn không quen, cứ việc rút kiếm như hôm đó… g.i.ế.c ta đi.”

“Giết nàng, rồi thả nàng xuống Hoàng Tuyền bầu bạn với hắn sao? Triệu Tiểu Mãn, nàng nằm mơ đi.”

Lý Huyền Tiêu nhìn ta, trong đôi mắt lạnh lùng như băng tuyết trên núi cao dần dần xuất hiện chút dục vọng quen thuộc mà ta từng thấy.

Tuy nhiên, chưa kịp để hắn có hành động tiếp theo, một luồng sáng không biết từ đâu bay tới, dừng lại trước mặt Lý Huyền Tiêu.

Từ bên trong truyền ra một giọng nói có chút lo lắng:

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

“Tiên Quân, không hay rồi, hồn phách thứ hai của Ma Tôn đã tan biến từ lâu, không biết từ đâu lại sống lại!”

“Đại quân Ma giới lại xâm lấn, hiện đã đến Tam Trọng Thiên, xin Tiên Quân định liệu!”

Sắc mặt Lý Huyền Tiêu hơi thay đổi, cấm chế đặt trên người ta cũng được nới lỏng.

Ta đang do dự có nên đ.â.m hắn một nhát thử xem sao, thì cảm thấy cổ tay nặng trĩu.

Cúi đầu nhìn xuống, hai chiếc khóa nặng nề khóa chặt tứ chi của ta.

Lý Huyền Tiêu rút thanh kiếm sáng loáng của hắn ra, đi về phía cửa, đi được vài bước, lại quay đầu nhìn ta.

Như thể đang nói với ta, lại như đang tự nói với mình:

“Vì nàng tự tìm đến Cửu Trọng Thiên, chính là chủ động từ bỏ duyên phận ở nhân gian, không thể tính là ta bội ước.”

“Đừng nghĩ đến chuyện quay về nữa, ngoan ngoãn ở lại đây, chờ chuyện này xong xuôi, ta sẽ đến thăm nàng.”

Hắn… định giam cầm ta ở Cửu Trọng Thiên.

Ta tức đến run người, không nhịn được buột miệng mắng:

“Lý Huyền Tiêu, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ngày đó ở nhân gian, là ngươi chối bỏ chuyện cũ, ta cũng không có ý dây dưa nữa, dù sao cũng chỉ là một giấc mộng…”

Bàn tay cầm kiếm của người kia đột nhiên run lên.

Tuy nhiên hắn không trả lời ta, chỉ sải bước đi ra khỏi điện.

“Ta khinh! Lý Huyền Tiêu, bây giờ ngươi giả vờ làm thần tiên cao nhân cái gì, lúc trước trong Tiên Du Kính cho ta ăn…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tien-du-kinh/chuong-4.html.]

Cánh cửa “rầm” một tiếng đóng sập lại, cắt ngang lời ta chưa nói hết.

Ta đeo chiếc khóa nặng như ngàn cân, ngây ngốc đứng tại chỗ, đột nhiên rơi nước mắt.

“Xin lỗi… Lục Nhị… xin lỗi…”

Sau đó một lúc, có một vị tiên tử đến gặp ta.

Nàng mặc bộ váy màu lam, dải lụa dài và mềm mại bay giữa những đám mây, vô cùng xinh đẹp.

Rõ ràng ban đầu hai tay không có gì, trong nháy mắt không biết từ đâu biến ra mấy cái bát đĩa, đựng thức ăn nóng hổi:

“Triệu cô nương, Tiên Quân bảo ta mang cơm đến cho cô.”

Khi ta ăn cơm, nàng ngồi bên cạnh, thấy xương trắng hếu lộ ra ở đầu gối ta, ánh mắt lộ vẻ thương hại, giơ tay lên không biết thi triển pháp thuật gì, chữa lành cho ta.

Ta cười khẩy một tiếng: “Ngài tâm địa thiện lương, xứng đáng với danh hiệu Tiên Quân hơn Lý Huyền Tiêu.”

“Cô hiểu lầm Tiên Quân rồi, ngài ấy là kiếm tu phi thăng, giỏi thuật sát phạt, không biết chữa thương.”

Nàng vội vàng giải thích một câu, đợi một chút, dường như không nhịn được tò mò, lại hỏi ta:

“Triệu cô nương, nhìn cô hình như là phàm nhân chưa tích cốc, làm sao đến được Cửu Trọng Thiên?”

Ta dừng động tác, ngẩn người một lúc, mới nói: “Trong Tiên Du Kính có ghi chép, phàm nhân nếu có oan ức, muốn lên trời xanh cầu kiến thần linh, thì từ miếu thờ đi về phía đông, một bước một lạy.”

Một vạn ba nghìn bước, sẽ thấy Đăng Vân Thê.

Lên Đăng Vân Thê ba vạn bảy nghìn bậc, chính là Cửu Trọng Thiên.

“Tiên Du Kính?!”

Nàng trừng mắt nhìn ta, dường như vô cùng kinh ngạc:

“Đó chẳng phải là thần vật vạn năm trước của Bồng Lai Thượng Giới vô tình rơi xuống nơi này sao? Nghe nói cho dù là Ma Tôn hay Tiên Quân đời trước đều tìm kiếm rất lâu, vẫn không có kết quả. Triệu cô nương, cô đang nói đùa sao?”

“Phải.”

Ta thuận nước đẩy thuyền, “Tiên Du Kính gì chứ, chưa từng nghe nói đến. Ta thực ra chỉ nghe người già trong làng nói về cách này, nên mới đến thử xem.”

Nói xong, lại thở dài một hơi:

“Haizz… Ngài không biết đâu, ngày đó Lý… Tiên Quân xuống trần gian làm mưa, ta vừa gặp đã yêu, si mê cuồng nhiệt, cho dù c.h.ế.t giữa đường, cũng phải đến Cửu Trọng Thiên gặp hắn một lần…”

“Vậy sao?”

Lời còn chưa dứt, Lý Huyền Tiêu từ ngoài cửa bước vào, ánh mắt nóng rực nhìn ta chằm chằm.

Hắn vẫn mặc bộ đồ trắng như đang để tang, nhưng có những chấm đỏ rải rác b.ắ.n lên trên, toát ra vẻ nghiêm nghị sắc bén.

Ta nhanh chóng ngậm miệng.

Pháp thuật của thần tiên thật sự thần kỳ, vị tiên tử kia phẩy tay áo một cái, thức ăn thừa trên bàn liền biến mất không thấy tăm hơi, sạch sẽ như mới.

Nàng rời đi được một lúc lâu, Lý Huyền Tiêu vẫn đứng tại chỗ, nhìn ta.

Có một khoảnh khắc, ta có thể cảm nhận được, hắn thật sự muốn g.i.ế.c ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận