Tiên Du Kính

Chương 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta dẫn chàng đến mộ phụ mẫu bái tế, rồi cùng nhau bái trời đất, vào động phòng uống rượu giao bôi, coi như lễ thành.

Lục Nhị đắp chăn cho ta, đứng dậy: "Tiểu Mãn, nàng nghỉ ngơi cho khỏe."

Ta theo bản năng nắm lấy vạt áo chàng: "Chàng đi đâu thế?"

"Về phòng ta ngủ."

"Đêm nay... không phải là đêm tân hôn của chúng ta sao?"

Người trước mặt cứng đờ, khi mở miệng lần nữa, giọng nói trầm trầm: "Tiểu Mãn, nàng biết nàng đang nói gì không?"

Ta suy nghĩ một chút, có chút hiểu ra:

"Chàng đồng ý thành thân với ta, không phải vì thích ta, mà chỉ là thấy ta mang tiếng xấu khó gả, muốn báo đáp ân tình ta cưu mang chàng lúc trước sao? Nếu là vậy thì thật ra không cần…"

Lời còn chưa dứt, đã bị chàng đột ngột xoay người cúi đầu hôn, chặn lại trong cổ họng.

Lục Nhị áp sát môi ta, giọng nói có chút mơ hồ: "Là ta tưởng rằng, nàng... thôi bỏ đi."

"Bọn họ đều nói, mặt mũi ta như ác quỷ, Tiểu Mãn, nàng không sợ sao?"

"Bọn họ là bọn họ, liên quan gì đến ta? Ta thấy mắt chàng đẹp, lông mi đẹp, môi đẹp, cơ bụng cũng đẹp..."

Ta nâng mặt chàng lên, môi từng chút từng chút di chuyển, rơi xuống vết sẹo lồi lõm trên má chàng, âu yếm cọ xát.

Hành động này dường như đã kích thích Lục Nhị, trước mắt ta bỗng chốc trời đất quay cuồng, đến khi tầm nhìn lại trở nên rõ ràng, thì chỉ còn lại một màu đỏ rực trong màn.

Hơi thở của người này thật nóng, áp sát vào người ta cũng nóng đến đáng sợ.

"Tiểu Mãn..."

Chàng nằm đè lên ta, giọng khàn khàn, ánh mắt nhìn ta như đang bốc cháy, "Hạn hán ba năm, ta thật sự rất khát."

"Vậy, vậy ta đi rót cho chàng chén nước..."

Lời nói lộn xộn của ta, đều bị hành động tiếp theo của chàng chặn lại.

"Không cần làm phiền Tiểu Mãn, ta tự biết tìm chỗ."

...

Ngày hôm sau tỉnh dậy, ta eo mỏi lưng đau, ngay cả ngón tay cũng không nhấc lên nổi.

Lục Nhị lại tươi cười rạng rỡ, đến gần hôn lên chóp mũi ta: "Xin lỗi Tiểu Mãn, để nàng vất vả rồi."

Không biết có phải ảo giác của ta không, luôn cảm thấy những vết sẹo chằng chịt trên mặt chàng đã mờ đi vài phần.

Ăn sáng xong, chàng nói muốn lên núi hái thêm một ít thảo dược, đem bán vào thành đổi quà cho ta.

Ta tiễn chàng ra cửa, chàng đi được vài bước, lại quay trở lại hôn ta: "Thật không nỡ xa nàng, Tiểu Mãn."

"Chàng bám người quá rồi."

Ta đẩy vai chàng, "Đi nhanh đi, về sớm một chút."

Nhưng ta mãi không đợi được Lục Nhị trở về.

Đêm khuya vẫn không thấy chàng, ta lo lắng có phải đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, liền xách đèn lên núi tìm chàng.

Đường núi gập ghềnh, ta không biết bị cái gì vấp ngã, ngã xuống đất, ngay cả đèn cũng bay ra xa, tắt ngúm.

Ta lấy đồ đánh lửa từ trong n.g.ự.c ra, thổi sáng soi về phía trước, muốn nhìn rõ thứ đã làm ta vấp ngã là gì.

Ta nhìn thấy Lục Nhị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tien-du-kinh/chuong-3.html.]

Chàng nằm ở đó, mặt mũi bê bết máu, hai mắt nhắm nghiền.

Đầu lìa khỏi cổ.

Trời tờ mờ sáng, ta xuống núi trở về làng.

Không cẩn thận đụng phải Ma Tử sống ở đầu làng phía đông, hắn bị cái đầu ta ôm trong lòng dọa đến mức hét lên kinh hoàng, ngã phịch xuống đất.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

"Á…!"

Ta liếc nhìn hắn một cái với vẻ mặt vô cảm, đi xuyên qua cả ngôi làng, ở đầu làng bên kia, bên cạnh mộ phụ mẫu, ta đào một cái hố, chôn đầu Lục Nhị xuống.

Sau đó, toàn thân bê bết máu, trở về nhà, một lần nữa đào mấy mảnh Tiên Du Kính vỡ nát từ gầm giường lên.

Sau ngày Lý Huyền Tiêu đến làm mưa, mọi người đều ngàn ân vạn tạ hắn, thậm chí còn xây miếu thờ hắn trong làng.

Ta ôm Tiên Du Kính, từ cửa miếu bắt đầu đi về phía đông, một bước một lạy.

Lạy một vạn ba nghìn cái, cuối cùng cũng nhìn thấy Đăng Vân Thê.

Dọc theo Đăng Vân Thê tiếp tục lạy mà đi lên, ba vạn bảy nghìn bậc, đến Cửu Trọng Thiên.

Nơi này nước chảy qua đá, trời cao treo thác, mây mù bao phủ, tuyệt đối không phải nơi trần tục.

Ta lê đầu gối trầy trụa đến lộ cả xương trắng quỳ trên mây, lớn tiếng nói:

"Dân nữ đến đây, là muốn đòi lại công đạo cho cái c.h.ế.t của phu quân!"

"Xin được gặp tiên nhân!"

"Dân nữ nguyện dâng lên Tiên Du Kính, chỉ cầu được gặp tiên nhân một lần, đòi lại công đạo cho phu quân đã khuất của ta!"

Giây tiếp theo, không biết gió nổi lên từ đâu, tiên môn mở ra, ta bị một trận cuồng phong cuốn vào trong.

Trong điện ngọc quang lưu chuyển, thoang thoảng mùi hương thanh khiết.

Cuối cùng ta lại một lần nữa nhìn thấy Lý Huyền Tiêu.

Hắn ghì ta xuống bàn, siết chặt cổ ta, trong mắt tràn ngập sự chán ghét và hận thù như mực đen gần như nuốt chửng cả người ta.

Mở miệng, từng chữ từng chữ, giọng nói lạnh lẽo đến cùng cực:

"Triệu Tiểu Mãn, trước mặt ta, nàng còn dám nhắc đến tên phu quân c.h.ế.t tiệt của nàng sao?"

Bàn tay bóp cổ ta không hề nương tay, ta gần như không thở nổi, mặt đỏ bừng liều mạng giãy giụa, nhưng trước mặt Lý Huyền Tiêu chỉ là vô ích.

Ta dùng hết sức lực toàn thân, cũng chỉ làm xộc xệch y phục chỉnh tề của hắn vài phần.

Không biết qua bao lâu, ngay khi ta nghĩ mình sắp c.h.ế.t trong tay hắn, người này rốt cuộc cũng nới lỏng lực đạo.

Ta ho dữ dội vài tiếng, hoàn hồn lại, nhìn hắn: "Có phải ngươi đã g.i.ế.c phu quân ta không?"

"Triệu Tiểu Mãn, nàng còn dám nhắc đến hai chữ phu quân với ta sao?"

Ta quát lên: “Có phải không?!”

“Phải thì đã sao?”

Hắn khẽ cười một tiếng, nhìn ta, rồi lặp lại lần nữa:

“Phải thì đã sao? Ta g.i.ế.c hắn, c.h.é.m đầu hắn, nàng đến tìm ta báo thù sao? Nàng định làm gì ta, Triệu Tiểu Mãn?”

Ta trừng mắt nhìn hắn, không nói nên lời.

Ta không thể làm gì Lý Huyền Tiêu, nơi này là Cửu Trọng Thiên thật, không phải ảo cảnh do Tiên Du Kính tạo ra như lúc trước.

Bạn cần đăng nhập để bình luận