Ta mất kiên nhẫn, quay đầu quát: "Không phải chàng muốn phi thăng sao? Lý Huyền Tiêu đã đi rồi, chàng đã chậm hơn người ta rồi đấy, còn không mau chóng đuổi theo đi?"
"Ta không tìm được cây tiên thảo thứ hai đâu, chàng tự cố gắng nghĩ cách, muốn làm gì thì làm nhanh đi."
Lục Cửu Uyên nắm lấy cổ tay ta: "Tiểu Mãn, Bồng Lai không có nàng cùng đi, ta không cần."
Ta thở dài, quay đầu nhìn chàng: "Nếu không phải vì Tiên Du Kính, vậy sau này tại sao chàng lại phát động Thần Ma đại chiến một lần nữa?"
Nhắc đến chuyện này, Lục Cửu Uyên nghiêm mặt ngồi thẳng: "Không phải vì Tiên Du Kính, mà là vì mọi người ở Ma giới."
"Tiểu Mãn, nàng cũng đã từng đến Ma giới, biết nơi đó linh khí hỗn loạn đến mức nào, mỗi ngày đều có vô số người dân Ma giới bị bạo thể mà c.h.ế.t trong lúc tu luyện. Mà đám thần tiên này độc chiếm Cửu Trọng Thiên hàng vạn năm, nơi đó linh khí thuần khiết, nồng đậm đến mức ngưng tụ thành mây mù, sống sung sướng như vậy, cũng nên đổi chỗ cho người khác rồi."
Lý Huyền Tiêu đi đến Bồng Lai Thượng Giới, thần tiên ở Cửu Trọng Thiên không còn địch lại được đại quân Ma giới, liên tiếp bại trận.
Cuối cùng hai bên đạt thành hiệp nghị, cùng nhau cư trú ở Cửu Trọng Thiên, Ma giới chiếm hơn một nửa địa giới.
Chuyển chỗ ở, mọi việc bận rộn, ta bảo Lục Cửu Uyên cứ lo việc của mình là được.
Dù sao thì ta bây giờ cũng lên trời xuống đất một phen, ở trong thôn cũng coi như là nhân vật có tiếng tăm rồi, không ai dám bàn tán về ta nữa, thậm chí còn rất thân thiện với ta.
Kết quả hôm đó Lục Cửu Uyên đến thôn tìm ta, đúng lúc gặp thiếu niên trẻ tuổi tuấn tú là con của La đại nương ở đầu thôn đến giúp ta chẻ củi, liền cảnh giác ở lại.
"Chỉ là chút việc vặt thôi, bọn họ cũng có thể lo liệu được."
Đêm đó, chàng ngậm lấy môi ta, hôn dọc xuống dưới, giọng nói dần dần mơ hồ không rõ, "Ta còn có việc quan trọng hơn phải làm..."
Ta bị chàng trêu chọc đến sắp tan thành nước.
Chàng nắm lấy đầu ngón tay ta, có chút đắc ý hôn ta: "Thôi vậy... ít nhất thân thể nàng thích ta, cũng như nhau."
Ta không nói nên lời, chỉ có thể rên rỉ, giọng nói run cả lên.
Trăng sáng như gương treo cao, ta được ánh trăng bao phủ, ý loạn tình mê, mặc cho Lục Cửu Uyên muôn vàn kiểu cách.
Cuối cùng dường như cả ánh trăng cũng hóa thành nước, từng giọt từng giọt rơi xuống giữa hồ, gợn lên từng vòng sóng.
Ta há miệng, cố dùng chút sức bò ra ngoài, lại bị Lục Cửu Uyên ôm eo, kéo trở lại.
"Tiểu Mãn, Tiểu Mãn, ta hôn thêm chút nữa."
"Đừng mà, tối nay ta uống nhiều nước trước khi ngủ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tien-du-kinh/chuong-10.html.]
Chàng lại càng ôm lấy ta sát hơn: "Không sao, không sao, nàng cứ tới đây..."
...
Ngày hôm sau tỉnh dậy, chàng thuận thế đề nghị, hôn sự lúc trước mọi thứ đều qua loa, thật sự không ra thể thống gì.
"Hay là làm lại một lần nữa đi, ta sẽ đi sắm sửa cho nàng vài thứ tốt."
Ta nhấn mạnh: "Lục Cửu Uyên, ta bây giờ không còn thích chàng nữa."
"Cùng chàng... như vậy, chỉ là vì ta quá háo sắc."
Chàng gật đầu, vẻ mặt như thường: "Ta sẽ rèn luyện bản thân, giữ gìn vóc dáng, nâng cao kỹ thuật, bảo đảm để nàng ăn càng ngày càng ngon."
Ta: "?"
"Còn những chuyện khác, Tiểu Mãn, nàng có thể thích ta lần thứ nhất, sớm muộn gì cũng sẽ có lần thứ hai. Thời gian còn dài, ta cứ từ từ chờ là được."
Ta không còn gì để nói, ngồi xuống trước bàn, cầm đũa lên ăn cơm, Lục Cửu Uyên rất tự giác ngồi xuống đối diện ta.
Chàng bưng bát húp một ngụm cháo lớn, không biết nghĩ đến điều gì, cười lạnh một tiếng: "Ta ở chỗ nàng ăn cơm ba năm, từ nay về sau còn phải ăn cả đời. Lý Huyền Tiêu bất quá chỉ uống một bát canh, dù là tiên thảo thì nói cho cùng cũng chỉ là một bát, làm sao có thể so sánh với ta?"
Chuyện này mà cũng phải so sánh sao?
Ta gắp một đũa dưa muối xào trứng gà nhét vào miệng chàng: "Ăn cơm đi."
Lục Cửu Uyên lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.
Chàng thật sự rất dễ dỗ dành.
Thực ra ta biết mình nấu ăn không ngon, huống chi là bát canh không có muối còn lẫn cả đất nấu lúc trước.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Ta không biết tại sao Lý Huyền Tiêu lại thấy thứ đó ngon.
Cũng không biết lúc đó tại sao ta lại hỏi hắn câu hỏi này.
Ta cắn đũa ngẩn người một lúc, liền nghe thấy Lục Cửu Uyên gọi ta: "Tiểu Mãn, sau này để ta nấu cơm đi."
"... Ừ, được."
Ta lắc đầu, ném câu hỏi vĩnh viễn không thể có đáp án ra sau đầu.
[Hoàn]