Tiên Du Kính

Chương 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người này thật sự tuấn mỹ đến mức không thể tin được, tóc đen mắt đỏ, mày mắt sắc bén, đôi môi mỏng hơi mím cùng sống mũi cao thẳng tạo nên nửa khuôn mặt dưới như được chạm khắc tinh xảo.

Chàng cúi xuống, ánh mắt rơi vào chiếc khóa trên mắt cá chân ta.

Chỉ một cái nhìn, sức nặng liền rời khỏi mắt cá chân ta, giúp ta lấy lại tự do.

Lâm Thiền Nguyệt bên cạnh kịp thời giải thích: “Là Lý Huyền Tiêu đeo cho nàng, ta đã thử tháo ra rồi, nhưng pháp lực của ta không đủ. Ta nói Lý Huyền Tiêu này cũng thật không phải người, lại dùng Thiên Huyền Thiết đối phó với một phàm nhân bị trọng thương.”

Vị Ma Tôn Điện hạ trước mặt cuối cùng cũng mở miệng nói câu đầu tiên: “Trọng thương?”

“Đúng vậy, Triệu cô nương này là vì muốn đòi lại công đạo cho phu quân đã c.h.ế.t của mình, mới một bước một lạy lên Cửu Trọng Thiên. Một vạn ba nghìn bước, ba vạn bảy nghìn bậc Đăng Vân Thê, xương chân của nàng đều bị mài mòn cả rồi! Kết quả Lý Huyền Tiêu không những không chữa thương cho người ta, mà còn khóa tay chân nàng bằng Thiên Huyền Thiết…”

Rời khỏi Cửu Trọng Thiên, nàng càng nói càng hăng, thao thao bất tuyệt kể lại tóm tắt những chuyện xảy ra trong mấy ngày nay.

Nói quá nhập tâm, không để ý đến sắc mặt của vị Ma Tôn Điện hạ trước mặt càng lúc càng tái nhợt, vẻ đau đớn trong mắt cũng càng lúc càng rõ ràng.

Ta kéo tay áo Lâm Thiền Nguyệt: “Đừng nói nữa, chàng sắp khóc rồi.”

“Hả?”

Nàng lập tức im bặt, nhìn về phía vị Ma Tôn, kinh ngạc nói: “Điện hạ, ngài làm sao vậy?”

Thế là ta lại lặp lại một lần nữa: “Lục Nhị.”

Giây tiếp theo, người nam nhân trước mặt đột nhiên ôm ta vào lòng.

Vòng tay của chàng nóng bỏng hơn trước, trên người tỏa ra mùi m.á.u tanh nồng nặc và mùi khét của lửa.

Chàng vùi mặt vào hõm vai ta, giữa hơi ẩm lạnh lẽo, ta nghe thấy chàng gần như nghẹn ngào gọi một tiếng: “Tiểu Mãn.”

Cuộc chiến tiên ma kéo dài đã lâu, không ai biết tại sao Ma giới lại đột nhiên rút quân.

Ta theo Ma Tôn về Ma giới, và biết được thực ra tên chàng không phải là Lục Nhị.

Chàng tên là Lục Cửu Uyên.

Ta nhận xét: "Quả thực nghe hay hơn Lục Nhị một chút. Nói đi cũng nói lại, ta còn tưởng chàng sẽ giống Lý Huyền Tiêu, cố tình giả vờ không quen biết ta."

Ánh mắt chàng gần như dính chặt vào người ta: "Tiểu Mãn, xin lỗi nàng."

"Không cần xin lỗi đâu, thấy chàng còn sống, ta rất vui."

Ta an ủi một câu, thấy chàng dường như muốn đưa tay ra nắm tay ta, ta vội vàng lùi lại phía sau, giấu hai tay ra sau lưng.

Lục Cửu Uyên ngây người nhìn ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tien-du-kinh/chuong-6.html.]

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Ta khẽ ho một tiếng, lại một lần nữa ám chỉ: "Bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng, biết chàng chưa chết, ta cũng có thể yên tâm trở về rồi."

Chàng cứng đờ, chỉ có hàng mi run rẩy: "Trở về?"

"Đúng vậy, đã lâu như vậy rồi, chắc hạt giống trên ruộng lại c.h.ế.t hết rồi. Ta về phải cày ruộng gieo hạt lại, cho gà vịt ăn, nhiều việc lắm, còn phải bận rộn nữa. Cái loại chiến trường thần tiên ma quỷ của các người quá lớn, ta cũng không giúp được gì, không làm phiền nữa."

Ta cảm thấy Lục Cửu Uyên dường như lại sắp khóc.

Không khí giằng co một lúc, không biết chàng nghĩ đến điều gì, vẻ mặt dần dần thay đổi.

Đôi mắt kia khi cố ý quyến rũ người khác, giống như những ngôi sao tan chảy thành chất lỏng, mơ màng nhỏ giọt lên người ta.

Chàng cúi người, nhốt cả người ta trên ghế, từng chút từng chút tới gần.

"Tiểu Mãn, nàng thật sự nỡ bỏ ta sao?"

Khoảng cách quá gần, hơi thở quấn quýt, ta không khỏi bị sắc đẹp của nam nhân mê hoặc, lại có chút xao động.

Haizz, người này quá tuấn mỹ rồi.

Yết hầu trên cổ nhô lên, gân xanh hơi nổi, cánh tay trần trụi lộ ra những đường nét cơ bắp rõ ràng với màu xanh của mạch máu, quyến rũ đến không ngờ.

Ta nuốt nước bọt, cố gắng giữ vững lập trường, kiên định nói: "Ta muốn về nhà."

"Tiểu Mãn, rõ ràng nàng đã từng nói thích ta, ta đều nhớ cả... Nàng vẫn còn trách ta, trách ta không nói thật với nàng, không đi tìm nàng, phải không?"

"Ta không trách chàng."

Ta bất đắc dĩ, chỉ đành lặp lại một lần nữa, "Biết chàng còn sống, ta thật sự rất vui."

"... Chỉ là, thật sự không còn thích chàng nữa."

Nụ cười trên môi Lục Cửu Uyên vừa mới hé lộ một chút, liền cứng đờ trên mặt.

"Chàng biết đấy, ta chỉ là phàm nhân, không có nhiều tâm tư như các vị thần tiên ma quân các chàng, trong lòng ta một lúc chỉ chứa được một chuyện."

Ban đầu, giấc mộng xuân trong Tiên Du Kính khiến ta cứ mãi nhớ về Lý Huyền Tiêu. Hắn trước mặt bao người, một kiếm đánh ta cùng tấm chân tình của ta xuống bùn đất, ta liền hiểu ý hắn, không dây dưa nữa.

Từ khi Lục Nhị đồng ý cưới ta, trong lòng ta chỉ có chàng, một lòng muốn cùng chàng sống tốt quãng đời còn lại. Chỉ tiếc chàng c.h.ế.t quá thảm, ta bất đắc dĩ phải mang theo chút vốn liếng cuối cùng lên Cửu Trọng Thiên.

Trước khi đi, ta đã biết khoảng cách giữa người và tiên quá lớn, lần này lên trời, có lẽ sẽ chẳng có kết quả. Nhưng chàng là phu quân của ta, là người ta yêu, cũng là vì ta mà c.h.ế.t thảm. Ta phải đòi lại công đạo cho chàng.

Giờ thì ta đã biết, chàng không phải người phu xe mặt mày bị hủy hoại tên Lục Nhị, mà là Ma Tôn Lục Cửu Uyên sống cùng trời đất. Chàng vẫn còn sống.

Vậy thì mọi chuyện coi như xong. Ta không còn muốn g.i.ế.c Lý Huyền Tiêu, cũng chẳng còn nhớ đến hắn nữa. Ta đem hết những tâm tư này, từng chút một kể rõ cho Lục Cửu Uyên nghe.

Nói đến cuối cùng, ta cũng không rõ vẻ mặt chàng là gì, dường như yêu đến cực điểm, lại xen lẫn oán hận. Đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào ta, cả viền mắt cũng đỏ hoe, chàng đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve đầu gối ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận