Tiên Du Kính

Chương 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta đứng dậy mở cửa, Lục Nhị đứng ở cửa, trên người dính vài chấm đỏ, tay xách một con thỏ.

"Tiểu Mãn, ta nghe bọn họ nói, vừa rồi có tiên nhân đến ban một trận mưa?"

"...Ừ."

Ta ngẩn người, rồi chợt bừng tỉnh, nhìn con thỏ trong tay chàng, "Đây là..."

"Không phải nàng đói sao, tìm khắp nơi trong làng cũng không tìm được một hạt lương thực, ta nghĩ có lẽ có thể thử vận may trên núi, không ngờ thật sự săn được một con thỏ."

"Trên núi ngay cả một cọng cỏ cũng không đào được, vậy mà lại có con thỏ béo như vậy... Thôi, không quan trọng."

Ta lắc đầu, nở một nụ cười: "Trời mưa rồi, sau này chúng ta sẽ không phải chịu đói nữa."

Ba năm trước, Lục Nhị lưu lạc đến làng, ngất xỉu trước cửa nhà ta.

Toàn thân chàng đầy thương tích, ngay cả trên mặt cũng chi chít những vết sẹo, hai ngày sau mới tỉnh lại.

Chàng nói với ta, chàng là người đánh xe ngựa trong phủ của một vị lão gia nào đó trong thành, vì lúc thuần hóa một con ngựa hoang quý giá đã làm nó bị thương, bị đánh một trận, đuổi ra khỏi phủ.

Ta cưu mang chàng.

Dọn dẹp căn nhà cũ nát hoang phế ở bên cạnh cho chàng ở.

Cho đến tận hôm nay.

Lục Nhị mất ba ngày để cày xới lại mấy mẫu ruộng hoang hơn ba năm, gieo hạt giống mới.

Đáng lẽ ta phải đi cùng chàng, nhưng vết thương Lý Huyền Tiêu để lại trên người ta dường như không tầm thường, đau đớn không dứt, mãi không lành.

Lục Nhị lên núi tìm một ít thảo dược, giã nát rồi đắp lên vết thương cho ta, bắt ta ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.

Ta không chịu ngồi yên, nghỉ ngơi hai ngày, thấy vết thương đã đỡ hơn phân nửa, liền mang cơm ra đồng cho chàng.

Lục Nhị mặc áo vải thô, khi cử động tà áo bị gió thổi tung, để lộ cơ bụng rắn chắc lấm tấm mồ hôi, hai đường nhân ngư nổi lên dọc theo đường nét cơ bắp, bị chiếc quần vải thô che khuất một nửa.

Ánh nắng chói chang, làm mờ đi khuôn mặt đầy sẹo của chàng, chỉ có thể nhìn thấy đường quai hàm sắc nét và mái tóc rối bù.

Ta nhìn đến gần như ngây người.

Thực ra, Lục Nhị có thân hình cao lớn, vai rộng chân dài, khi không cười đôi mắt sắc bén như sao trời mùa đông.

Chàng lại rất siêng năng, làm việc cũng nhanh nhẹn.

Nếu không phải khuôn mặt bị hủy hoại quá mức, người đến cầu hôn chắc đã đạp đổ cửa nhà rồi.

"Tiểu Mãn?"

Chàng phát hiện ra ta, dừng động tác, sải bước chạy về phía ta.

Dường như chỉ trong nháy mắt, đã đứng trước mặt ta.

Lục Nhị nhìn ta từ trên xuống dưới, nhíu mày: "Bị thương rồi còn ra ngoài, không phải đã bảo nàng ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe sao?"

"Không sao đâu, thảo dược chàng tìm rất hiệu quả, vết thương của ta đã gần khỏi rồi."

Ta giơ giỏ tre trong tay lên trước mặt chàng: "Ta mang cơm đến cho chàng, để chàng khỏi phải về nhà một chuyến."

Lục Nhị tìm một bờ ruộng có bóng cây che mát, ngồi xuống bên cạnh ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tien-du-kinh/chuong-2.html.]

"Tiểu Mãn ăn cùng ta một chút đi."

Ta xua tay: "Trước khi đến ta đã ăn rồi, phần này là đặc biệt để dành cho chàng."

Chàng ăn cơm bên cạnh ta, ta chống cằm, bất giác ngẩn người.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Đáng lẽ ba năm trước ta đã đến tuổi cập kê, nên tính đến chuyện hôn nhân đại sự, tiếc là bị thiên tai liên miên trì hoãn. Giờ thiên tai đã qua, danh tiếng của ta cũng đã bị hủy hoại đến tận cùng.

Mười dặm tám thôn, ai ai cũng nói ta bị điên, dám mơ tưởng đến tiên nhân, thật là không biết liêm sỉ.

Vừa rồi trên đường mang cơm đến, ta xách giỏ tre, còn nghe thấy mấy đại nương ngồi bên đường, vừa làm việc kim chỉ, vừa liếc nhìn ta thì thầm to nhỏ.

"Không biết xấu hổ như vậy, ai còn dám lấy nàng ta?"

"Sợ gì chứ, nàng ta không phải còn giấu một người nam nhân ở nhà sao?"

"Người đó, ôi chao, trước đây ta từng gặp một lần, trông thật đáng sợ, tối om om, ta còn tưởng gặp ma..."

Lục Nhị sao?

"Lục Nhị."

Ta gọi một tiếng, người nam nhân đang chuyên tâm ăn cơm bên cạnh lập tức quay đầu lại, nhìn ta.

"Sao vậy, Tiểu Mãn?"

Nhìn từ khoảng cách này, lông mi của chàng dài và rậm, hắt xuống một bóng hình nhỏ như chiếc quạt dưới mắt.

Trông thật đáng sợ sao?

Ta thấy chưa chắc.

Thấy ta không nói ngay, Lục Nhị lộ vẻ nghi hoặc, lại gọi một tiếng: "Tiểu Mãn?"

Ta bẻ ngón tay, từng chút từng chút tính cho chàng nghe:

"Phụ mẫu ta mất sớm, để lại cho ta mấy mẫu ruộng, hai gian nhà tranh. Ruộng, chính là mấy mẫu chàng đang cày cấy; nhà thì cũ nát một chút, nhưng ở vẫn được, sau này có tiền, cũng có thể sửa sang lại."

"Trước nhà có chuồng gà, sau này có thể nuôi gà vịt; sau nhà có vườn rau, chỉ cần không gặp thiên tai liên miên, sẽ không phải lo không có cơm ăn."

"Ngày tháng sẽ ngày càng tốt hơn..."

Lục Nhị nhìn ta chằm chằm, trong khoảnh khắc đó, ta dường như nhìn thấy một tia sáng lạ lẫm trong mắt chàng.

Ta nuốt nước bọt, không hiểu sao lại có chút căng thẳng:

"Vậy, chàng có nguyện ý thành thân với ta không?"

Hôn sự của ta và Lục Nhị không tổ chức linh đình.

"Thật sự là trong nhà không còn lương thực dư thừa, đợi đến năm nay ruộng có thu hoạch, ta sẽ bù cho chàng những thứ tốt hơn."

Ta căng thẳng giải thích với chàng, Lục Nhị lại mỉm cười, như có phép thuật biến ra một cây trâm bạc từ phía sau và một đôi dây buộc tóc màu đỏ quấn chỉ vàng.

Ta sững sờ: "Chàng lấy từ đâu ra vậy?"

Chàng vén mấy sợi tóc của ta, dùng dây đỏ tết lại từng chút một: "Lần trước nàng nói những thảo dược đó rất hiệu quả, ta liền đi hái thêm một ít, bán cho y quán trong thành đổi lấy."

Giờ đây ta mang tiếng xấu trong làng, Lục Nhị lại là người từ nơi khác đến, không có người thân bạn bè.

Hôn sự này từ đầu đến cuối, chỉ có hai chúng ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận