Tiên Du Kính

Chương 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng ngay sau đó, sự lạnh lẽo trong ánh mắt lại bị dục vọng che phủ.

Hắn đi tới, cúi người hôn ta. Lần này là một nụ hôn đúng nghĩa, hoàn toàn giống như trong Tiên Du Kính năm đó, say đắm cuồng nhiệt, dây dưa triền miên.

Ta bị hôn đến mức thở hổn hển.

Trong lúc thở lấy hơi, hắn áp sát môi ta thì thầm, giọng nói đầy thỏa mãn: “Ta cứ tưởng nàng sẽ ngày đêm thương nhớ hắn, xem ra nàng cũng không yêu hắn nhiều lắm.”

Lời này nói ra khiến ta thật sự chẳng buồn để ý đến hắn.

Những gì xảy ra tiếp theo, dường như là điều hiển nhiên.

Trên Cửu Trọng Thiên có thác nước treo trên cao, trong điện này lại là một màn nước khác, tỏa ra màn sương mù mịt của ái dục.

“Lý Huyền Tiêu, a…”

Ta hoàn toàn không có ý định phản kháng Lý Huyền Tiêu nữa, ngược lại chủ động vòng tay ôm lấy cổ hắn, muốn giống như trong ảo cảnh năm đó, dùng ngón tay nắm lấy tóc hắn.

Nhưng lại bị chiếc khóa trên cổ tay cản trở, chỉ bất mãn oán trách một câu, “Đau quá…”

Lý Huyền Tiêu đã hoàn toàn động tình, niệm một câu thần chú, khóa trên cổ tay ta liền biến mất không còn tăm hơi.

Hắn thở gấp hai hơi, lại cúi đầu tiếp tục hôn ta.

Giây tiếp theo, cây trâm bạc mà Lục Nhị tặng ta từ trong tay áo trượt ra, đ.â.m vào cổ Lý Huyền Tiêu từ bên cạnh.

“…”

Máu nóng b.ắ.n tung tóe lên tay ta, có vài giọt rơi vào mắt, cay xè đến đau rát.

Nhưng ta thậm chí còn không nỡ chớp mắt, chỉ nhìn chằm chằm Lý Huyền Tiêu, muốn xem hắn có thể c.h.ế.t hay không.

Hắn loạng choạng lùi lại hai bước, bộ đồ trắng bị m.á.u rơi tí tách nhuộm đỏ một mảng nhỏ, cây trâm bạc vẫn cắm trên cổ hắn, nhưng rõ ràng vũ khí của phàm nhân không thể g.i.ế.c được hắn.

Thật đáng tiếc.

Vừa rồi trong lúc động tình, Lý Huyền Tiêu tóc tai đều rối bời, bây giờ môi mỏng cũng mất đi huyết sắc, trông vô cùng thảm hại.

Hắn nhìn ta, ta đã chuẩn bị sẵn sàng chờ chết. Thế nhưng hắn chỉ nhìn ta.

Đôi mắt ấy mờ mịt sương khói, như thể rất đau lòng, rất đau lòng.

Hắn khẽ lẩm bẩm: “Thì ra, nàng là vì điều này.”

Sau ngày hôm đó, ta rất lâu không gặp lại Lý Huyền Tiêu.

Ngược lại, vị tiên tử kia luôn đến gặp ta, dần dần trở nên thân quen với ta, ta cũng biết tên nàng, gọi là Lâm Thiền Nguyệt.

Nàng nói, bên ngoài chiến tranh tiên ma ngày càng khốc liệt, Ma Tôn vốn bị phong ấn ngủ say không biết vì sao lại tỉnh lại, còn mạnh hơn trước kia, dẫn theo mười vạn đại quân Ma giới, đánh thẳng đến Ngũ Trọng Thiên, suýt chút nữa phá hủy Đăng Vân Thê.

“Tiên Quân bận rộn với chiến sự, e là gần đây không thể đến gặp cô nương được.”

Ta có chút bực bội nói: “Ta cũng không muốn gặp hắn.”

Đêm đó hắn dường như rất đau lòng, mang theo vết thương cứ thế bỏ đi, quên mất việc đeo lại khóa cho ta, cũng quên trả lại cây trâm bạc cho ta.

Hôm nay, Lâm Thiền Nguyệt lại đến gặp ta, nói Lý Huyền Tiêu bị trọng thương trên chiến trường, muốn gặp ta lần cuối.

“Nặng lắm sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tien-du-kinh/chuong-5.html.]

“Phải.”

“Sắp c.h.ế.t rồi sao?”

“...Phải.”

Mắt ta sáng lên: “Vậy dẫn ta đi gặp hắn, ta muốn đi tiễn hắn.”

Nàng dẫn ta bay trên mây, lướt qua những tầng mây cung điện phía trước, tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng được.

Bay nửa ngày, ta không nhịn được hỏi một câu: “Lý Huyền Tiêu đi chữa thương, hóa ra phải bay xa như vậy sao?”

Âm thanh tan loãng trong gió, Lâm Thiền Nguyệt dường như không nghe thấy.

Không biết qua bao lâu, cảnh vật trước mắt dần dần thay đổi, từ lầu son gác tía, biến thành đống đổ nát hoang tàn bị lửa thiêu rụi.

Trên bầu trời treo ba mặt trời, ánh sáng đỏ như máu.

Ta thấy một người nam nhân mặc áo choàng đen, tóc đen bay phấp phới, áo choàng tung bay trong gió, tay cầm một cây cung lớn.

Hắn giơ tay kéo cung, trong hư không liền bay ra một mũi tên mang theo lửa, ngay cả mặt trời trên bầu trời cũng lu mờ đi vài phần.

Ta đã nhận ra có điều không ổn, nhưng lực đạo Lâm Thiền Nguyệt nắm lấy cổ tay ta, khiến ta không thể nào thoát ra được.

Nàng dẫn ta, đáp xuống cách người nam nhân ở phía tây vài bước chân.

Đến gần, ta mới có thể nhìn rõ đường nét cằm sắc sảo của người nam nhân đó, mái tóc rối bời buông xuống.

Và một đôi mắt sắc bén như sao lạnh.

Ta không quen người này.

Nhưng ta đã từng thấy đôi mắt này.

Chàng đã từng nhìn ta tha thiết dưới ánh mặt trời chói chang trên cánh đồng.

Cũng đã từng hôn khắp người ta bằng ánh mắt ướt át, trìu mến trong chiếc màn đỏ cũ rách.

Ta lẩm bẩm: “...Lục Nhị.”

Như nghe thấy tiếng ta, giây tiếp theo, người nam nhân cao lớn đang cầm cung quay đầu lại, nhìn về phía ta.

Ánh mắt chạm nhau trong nháy mắt rồi lại dời đi, vẻ mặt người kia dường như không có gì khác lạ, chỉ là có chút ngập ngừng dời mắt đi, không nhìn ta nữa.

Lâm Thiền Nguyệt không nhận thấy điều bất thường, chỉ chắp tay hành lễ:

“Điện hạ, ta đã tìm được manh mối của Tiên Du Kính rồi! Ta đã điều tra qua, nàng chỉ là một phàm nhân không có pháp thuật, nhưng có thể một mình lên Cửu Trọng Thiên, nàng nói là vì đã xem ghi chép trong Tiên Du Kính…”

Giọng nàng ta hào hứng, kéo cổ tay ta đi về phía trước hai bước, khiến chiếc khóa trên chân ta phát ra tiếng leng keng nặng nề.

Người kia nghe thấy động tĩnh, đột nhiên quay đầu lại nhìn ta.

Ta nhất thời không để ý đến chàng, chỉ chợt hiểu ra, quay đầu nhìn Lâm Thiền Nguyệt: “Thì ra cô là gian tế của Ma giới!”

Nàng ta tỏ vẻ không vui: “Gian tế gì chứ, nói khó nghe vậy. Mấy người trên Cửu Trọng Thiên kia nhìn thì có vẻ tiên phong đạo cốt, nhưng thực chất là giả tạo vô cùng! Ta đây là bỏ tối theo sáng.”

Vừa dứt lời, vị Điện hạ bên cạnh liền đi tới.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Vóc dáng rất cao lớn, ta phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn rõ mặt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận