15.
Ngày bảng vàng niêm yết, ta đỗ thủ khoa kỳ thi hội.
Phu nhân hầu phủ đứng bên cạnh, ánh lệ long lanh trong khóe mắt, ánh nhìn bà tựa hồ thắp sáng cả trời xuân.
Ta nghe bà khẽ thì thầm bên tai, giọng đầy xúc cảm:
“Ngươi là nữ trạng nguyên đầu tiên trong thiên hạ… nhưng chắc chắn, sẽ không phải người cuối cùng.”
Lư Chiêu Chiêu cũng chen lên xem bảng.
Nàng vừa trông thấy tên ta, liền hét lớn một tiếng vang dội:
“Ngươi đỗ rồi! Lý Tinh, ngươi đỗ rồi!”
Tiếng nàng run rẩy, rồi bật khóc như trẻ nhỏ:
“Ta vui quá! Từ nay ngươi nhận ta làm muội, chính là chỗ dựa vững chãi cho đời ta. Phụ mẫu ta sẽ không còn phải ngày đêm lo lắng nữa…”
Theo pháp luật hiện thời, những nữ nhân như Lư Chiêu Chiêu – cô độc không thân thích – một khi song thân khuất núi, liền không thể đứng tên làm chủ hộ.
Phần nhiều, nữ tử không có sự bảo hộ của gia tộc, đều bị họ hàng chiếm đoạt sản nghiệp, hoặc ép vào bước đường cùng.
Bởi vậy, niềm vui của Chiêu Chiêu hôm nay, không chỉ là vui mừng thay ta – mà là vui mừng vì một cánh cửa sinh tồn đã hé mở.
Tạ Minh Tiêu cũng xuất hiện trong đám đông, vẻ mặt rạng ngời, chạy tới nắm c.h.ặ.t t.a.y ta:
“Lý Tinh! Ta cũng đỗ rồi! Tuy chỉ xếp thứ hạng phía sau, nhưng cũng xem như có chút thể diện!”
Hắn cười, giọng phấn khích như đứa trẻ:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: https://www.facebook.com/profile.php?id=61575558647307
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
“Mẫu thân ta bảo, ta không xứng với ngươi. Lời ấy, ta nhận. Nhưng nay không xứng, đâu có nghĩa cả đời đều không xứng! Ta sẽ cố gắng hết sức!”
Trước bảng vàng, kẻ khóc người cười, ồn ào náo nhiệt.
Ta đứng giữa đám đông ấy, lòng dâng tràn một thứ cảm giác chưa từng có: con đường phía trước, rốt cuộc đã rạng rỡ ánh nắng.
16.
Ngày vào thi Điện, ta có vinh hạnh diện kiến Hoàng hậu.
Nàng đứng bên cạnh Hoàng thượng, cùng chủ trì khảo kỳ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-cai-nam-trang-cung-the-tu-ngay-dem-dien-dao/chuong-8.html.]
Khi ánh mắt nàng dừng lại nơi ta, chỉ nhẹ gật đầu, nở một nụ cười thoáng qua, nhưng lại như ánh trăng rọi vào lòng người, khiến tim ta rung động không thôi.
Hoàng hậu đích thực là một nữ nhân phi phàm.
Nàng nhập cung năm mười sáu tuổi, qua bao sóng gió chốn hậu cung, đến tuổi hai mươi đã trở thành mẫu nghi thiên hạ. Đã từng có lúc suýt bị phế truất, song vẫn vững vàng như tùng bách giữa trời đông.
Khi chưa từng gặp mặt, ta từng cho rằng, nữ nhân có thể khuynh đảo lục cung, hẳn phải sở hữu dung nhan tuyệt thế giai nhân.
Nhưng diện mạo Hoàng hậu, tuy đoan trang, lại không thể gọi là khuynh quốc khuynh thành.
Thế nhưng khi nàng đứng đó, khí chất sáng rực như hào quang nhật nguyệt, khiến người không thể rời mắt.
Tạ Minh Tiêu từng nói với ta, rằng tỷ tỷ hắn từ nhỏ đã khác biệt người thường.
Nàng đọc Luận Ngữ, xem Sử Ký, luyện võ, học y, mọi thứ đều ham hiểu biết.
Phu nhân hầu phủ từng dẫn nàng chu du thiên hạ, từ Giang Nam tươi đẹp đến Quan Trung hào sảng, từng ghi chép lại cảnh sắc qua từng trang du ký.
Trước năm mười sáu tuổi, nàng từng mơ ước trở thành một văn nhân, lưu danh thiên cổ bằng bút mực.
Nhưng sau năm mười sáu, nàng lại gác bút mực, khoác cung trang, bước vào cấm cung.
Chí hướng đổi thay ấy, người thường khó mà hiểu nổi.
Tạ Minh Tiêu từng nói với ta:
“Tỷ tỷ ta bảo, làm Hoàng hậu là con đường duy nhất để nắm trong tay quyền lực tối cao. Chỉ có quyền lực, mới có thể thay đổi thế gian theo điều mình tin tưởng.”
Ta nhớ tới những cải cách từ vài năm gần đây.
Nhớ tới việc Hoàng hậu đường hoàng xuất hiện tại kỳ thi Điện, mà văn võ bá quan không hề dị nghị.
Hiển nhiên, nàng đã dùng bản lĩnh và thời gian để khiến triều đình chấp nhận điều vốn từng là bất khả.
Những năm qua, hẳn nàng đã trải qua những phong ba mà người thường chẳng thể tưởng tượng nổi.
Ta phải vào triều làm quan.
Không phải để vinh thân phì gia.
Mà để làm đôi vai vững chãi cho Hoàng hậu.
Khi nàng bị công kích, ta sẽ là bức tường sắt thép chống đỡ.
Khi nàng đơn độc, ta sẽ là người đồng hành, cùng nàng đi tới tận cùng lý tưởng.