19.
Năm Chiêu Bình thứ hai mươi, tiên hoàng băng hà.
Xưa nay, quốc gia chẳng thể một ngày vô chủ.
Tả tướng Lý Tinh quỳ giữa đại điện, dõng dạc dâng tấu:
“Thần khẩn thỉnh Hoàng hậu nương nương đăng cơ chấp chính.”
Lời vừa dứt, quần thần chấn động, lòng người rúng động.
Một nữ tử xưng đế? Há chẳng phải thiên địa điên đảo?
Lập tức, Lý Tinh trở thành cái gai giữa trăm họ, bị công kích tứ bề.
Song, triều đình há phải không người sáng suốt? Dưới lớp sóng ngầm vẫn còn những tiếng nói ủng hộ.
Dân gian xôn xao bàn luận.
Ngay cả nữ nhân cũng lấy làm khó tin:
“Nữ tử há có thể xưng đế?”
“Trái luân thường đạo lý!”
“Nước nhà chẳng lẽ sắp diệt vong?”
Hữu tướng giận dữ, lớn tiếng:
“Từ cổ chí kim, nữ tử vốn thấp kém hơn nam tử, bổn phận là giữ lửa trong nhà, trợ phu dạy con. Dù Hoàng hậu có tài kinh thiên, vẫn là thân nữ nhi yếu mềm.
“Chư vị ra ngoài dò hỏi mà xem, ngay cả nữ nhân còn thấy điều này nực cười, huống chi là chúng ta – bậc trượng phu đầu triều!”
Họ chẳng luận năng lực, cũng chẳng xét tài trí, chỉ nhìn vào một chữ: “giới.”
Lý Tinh khẽ mỉm cười, quay sang hỏi Hữu tướng:
“Hữu tướng, ngài thấy ta thế nào?”
Hữu tướng không chút do dự:
“Ngài là bậc năng thần trị thế, tài trí vượt xa phàm tục, hiếm ai bì kịp!”
Nghe vậy, Lý Tinh thong thả đứng dậy, tháo đai áo, cởi mũ quan.
Nàng bước vào sau bình phong, cởi bỏ lớp áo bó buộc, xõa làn tóc dài giấu kín bấy lâu.
Khi trở ra, cả điện lặng ngắt như tờ.
Trời ơi! Lý Tinh… là một nữ nhân!
Trong khoảnh khắc, điện Kim Loan rúng động một lần nữa.
Lý Tinh quỳ xuống, nghiêm nghị dâng tấu:
“Hoàng hậu nương nương văn thao võ lược, tài đức vẹn toàn, chư vị đều đã từng thân chứng. Trong hoàng thất họ Triệu, ai có thể sánh ngang người?
“Hữu tướng vừa nói, thần là bậc kỳ tài thế gian. Nếu vậy, ai dám bảo nữ nhân kém hơn nam nhân?”
Một lời, như sấm sét giữa trời quang, khiến bao miệng lặng câm.
Bởi chẳng ai dám phủ nhận tài trí của Hoàng hậu.
Và chẳng ai còn dám nói nữ nhân không thể làm Tể tướng.
Lề thói ngàn năm – có thể thay đổi.
Con đường chưa từng tồn tại – nay đã mở ra.
20.
Hoàng hậu Tạ Trạch Khôn chính thức đăng cơ, đổi quốc hiệu thành Khôn.
Tin tức về thân phận thực sự của Tả tướng Lý Tinh lan truyền khắp nơi, vang dội Đại Khôn.
Nữ học đường – từng vắng vẻ đìu hiu – nay chật kín nữ tử theo học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-cai-nam-trang-cung-the-tu-ngay-dem-dien-dao/chuong-10.html.]
Trước kia, khi Hoàng hậu lập nữ học, kẻ thì cười chê, người thì ngờ vực:
“Nữ nhân học để làm gì?”
“Học rồi cũng chỉ về bếp núc.”
“Chẳng qua chỉ là phung phí ngân khố triều đình.”
Ngay cả nữ tử cũng tự hoài nghi chính mình.
Nhưng giờ đây, khi Lý Tinh – nữ nhi ấy – từng giữ chức Tả tướng, bước ra từ triều chính với oai phong hiển hách, mọi lời nghi vấn đều đã có lời đáp:
Chúng ta có thể học.
Học là có ích.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: https://www.facebook.com/profile.php?id=61575558647307
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
Chúng ta thật sự làm được!
Hàng ngàn, vạn nữ nhân đồng loạt học chữ, học nghĩa, học đạo lý trị quốc an dân.
Rồi họ nhận ra, sách vở bấy lâu vốn chỉ viết cho nam nhân.
Và thế là, có người can đảm lên tiếng:
“Giáo trình cần được sửa đổi.”
Từ đó, việc học với nữ nhân chẳng còn là học để phụng sự, mà là học để hiểu mình, khẳng định mình, giành lấy một chỗ đứng ngang hàng giữa thế gian.
Ngọn lửa trí tuệ, từ đó, cháy lan khắp Đại Khôn.
21.
Nhiều năm trôi qua, nữ tử dần hiện diện ở mọi lĩnh vực: triều chính, thương cục, y học, kỹ nghệ...
Thế nhưng, tại những vùng sơn cùng thủy tận, đói nghèo và cổ hủ vẫn còn là xiềng xích.
Nơi ấy, các nữ nhân quyết đồng lòng nâng đỡ một người trong số họ, để làm ngọn cờ thay đổi.
Có kẻ buông tiếng:
“Nàng ấy đã dám bước ra, còn các ngươi thì sao?”
Sẽ có người đáp lại rằng:
“Tả tướng Lý từng nói:
‘Công thành không nhất thiết phải là ta, nhưng trong thành tựu ấy, ắt có phần của ta.
Hôm nay, ta chỉ là khúc củi nhỏ trong ngọn lửa.
Ngày mai, hơi ấm ấy sẽ đến với con gái ta, cháu gái ta.
Qua từng thế hệ, ánh sáng sẽ chẳng bao giờ lụi tắt.’”
Lời ấy như minh đăng giữa đêm dài, soi lối cho nữ nhân bước đi, truyền nhau hy vọng đời đời.
Để mỗi ngọn lửa nhỏ, một ngày kia, sẽ rực sáng cả bầu trời.
22.
Năm thứ ba kể từ khi Nữ Đế đăng cơ, người sắc lệnh bãi bỏ toàn bộ kỹ viện trong thiên hạ.
Năm thứ tư, người ban hành chế độ khoa cử bình đẳng – nam nữ đều có thể tham gia.
Năm thứ năm, luật pháp được chỉnh sửa, nữ nhân chính thức có quyền lập hộ, định danh.
Tại Đại Khôn, nữ nhân chẳng còn chỉ là thê, là mẫu.
Họ đã có tên tuổi riêng, có quyền chọn con đường đi, và hơn cả, có vị trí xứng đáng trong chính sử.
Dẫu hành trình phía trước còn dài, đầy dốc đá,
Nhưng chỉ cần còn một tàn than chưa tắt,
Ngọn lửa ấy sẽ mãi được truyền đi.
<Hoàn>