11.
Mẫu thân ta từng là một thanh quan trong kỹ viện, chuyên chờ khách chọn gọi.
Đêm xuân nọ, bà và phụ thân ta hoan ái một lần, liền mang thai.
Trong viện có lão thầy bói mù, sờ lên bụng bà, đoán mệnh rằng:
“Nếu là nam tử, tất thành trạng nguyên.”
Phụ thân nghe vậy vui mừng khôn xiết, chẳng chần chừ liền chuộc bà khỏi kỹ viện.
Nào ngờ, đến kỳ khai hoa kết quả, lại sinh ra một nữ hài.
Lời hứa gả làm chính thất tan thành mây khói.
Mẫu thân và ta bị nhốt trong tiểu viện vắng lạnh, ngày ngày chỉ biết giãy giụa để sinh tồn.
Phải, là giãy giụa.
Mỗi lần bị mẫu thân treo lên đánh đập, ta đều lặng thầm hỏi: Cuộc đời này, rốt cuộc bao giờ mới hết khổ?
Mỗi khi đói đến phải đào giun đất mà ăn, ta lại tự nhủ: Chỉ cần còn sống, chưa hẳn là điều tệ.
Ta không có tên, không có họ, cứ mơ hồ lay lắt sống đến năm lên năm.
Rồi mẫu thân chịu không nổi nữa.
Bà quyến rũ một thương nhân giàu có, đang ghé qua Thanh Châu.
Trước khi đi, bà phóng hỏa thiêu cả gian viện, vét sạch gia sản phụ thân.
Bà kéo ta – một hài tử gầy gò, đứng nhìn phụ thân ta giãy giụa trong biển lửa.
Mùi thịt cháy xộc thẳng vào mũi, tiếng kêu cứu gào thét vang dội.
Mẫu thân chẳng nói chẳng rằng, chỉ lạnh lùng nhếch môi cười nhạt.
Chờ đến khi phụ thân tuyệt khí, bà xoay người bỏ đi, mang ta theo.
Rồi bà thả ta xuống một con hẻm tối sau kỹ viện.
“Ngươi nên cảm ơn ta vì còn sống lành lặn,” bà nói. “Có thân thể này, ngươi sẽ không c.h.ế.t đói.”
Nói đoạn, bà quay lưng bỏ đi.
Đêm ấy mưa như trút, xối xả vô cùng.
Ta nằm dài bên vũng bùn, trân trối nhìn bóng bà xa dần, xa dần… cho đến khi mất hút.
Từ đó, ngày mưa ấy là ngày giỗ mẫu thân trong lòng ta.
Đói không chịu nổi, ta cúi đầu uống nước dơ trong vũng bùn.
Cửa sau kỹ viện bật mở.
Một nhóm kỹ nữ ăn vận diễm lệ xúm xít lại nhìn ta.
“Phải con của Thanh Bình không nhỉ?”
“Nói là con trai thì đã thành trạng nguyên rồi cơ mà.”
“Nhìn xem, con nhãi dơ dáy kia đang ăn bùn kìa!”
Một giọng chua ngoa vang lên, đầy bực bội:
“Náo cái gì mà náo! Làm phiền lão nương ngủ!”
Một nữ nhân dung nhan lộng lẫy bước ra, tay che ô, ánh mắt đầy khó chịu.
Nàng đi đến gần, đá ta một cái, ta ngất lịm.
Nàng gắt gỏng:
“Tản ra hết! Đứa nhỏ này c.h.ế.t đói rồi. Hôm nay lão nương làm việc thiện, bỏ bạc thuê người chôn nó.”
Bọn kỹ nữ không còn hứng thú, liền tản đi.
Ba tháng sau, ta sống lại thành một hài tử gầy yếu trong kỹ viện.
Chính Đại tỷ và Nhị tỷ đã cứu ta.
“Cuối cùng cũng có chút da chút thịt rồi.” Đại tỷ nhéo má ta, cười khanh khách. “Hồi nhặt ngươi về, ngươi nằm trong bùn như đầu lâu, làm lão nương hãi một phen!”
Nhị tỷ trừng mắt:
“Thanh Bình còn không cần, sao ngươi rước về? Nuôi một đứa thế này, tốn bạc lắm chứ ít gì.”
Đại tỷ hừ nhẹ:
“Phục vụ thêm vài gã đàn ông là đủ chứ gì.”
Nhị tỷ nhét miếng bánh đậu xanh vào miệng ta:
“Con nhóc này đến nói còn không biết. Đừng mơ mộng chuyện đỗ trạng nguyên mà cứu được chúng ta khỏi vũng bùn này.”
Miếng bánh tan dần trên đầu lưỡi.
Hai tỷ nhìn ta, trong mắt đầy sự bi quan.
Họ đồng loạt thở dài.
Ta nuốt bánh, chật vật mở miệng:
“Ta… ta… tỷ tỷ, ta có thể… có thể đỗ trạng nguyên.”
Lần đầu họ nghe ta mở miệng, cả hai đều sững sờ.
Nhị tỷ cười nghiêng ngả:
“Tưởng con bé câm, hóa ra là con bé cà lăm. Được rồi, mai đưa đến học đường.”
Vậy là, năm tuổi, chưa biết một chữ, ta được đưa đi học.
Thật ra họ chẳng tin ta có thể nên người.
Đại tỷ nghĩ: Không đọc sách thì cũng chẳng làm gì được. Chẳng lẽ gả chồng sinh con? Thật tẻ nhạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-cai-nam-trang-cung-the-tu-ngay-dem-dien-dao/chuong-6.html.]
Nhị tỷ lại nghĩ: Nam tử đọc sách, ắt có lợi. Đọc sách chẳng bao giờ là vô ích.
Các tỷ chẳng có kế hoạch gì cho ta, chỉ là: Cứ nuôi đã, rồi tính sau.
Kỹ viện ban ngày không tiếp khách, nhưng từ lúc có ta, cửa sau luôn khép hờ.
Ngày nào ta cũng ăn mặc sạch sẽ, đeo túi sách, đến học đường.
Dù học hành tốn bạc, hai tỷ chưa bao giờ tiếc.
Các tỷ mua cho ta bút tốt, giấy mực xịn. Cần sách gì, liền sai người mua ngay.
Ai dám bắt nạt ta, hai tỷ sẽ đích thân tới dạy dỗ.
Một lần, Đại tỷ đứng ngay trước học đường, chống nạnh quát:
“Ta là kỹ nữ! Không cần thể diện, chẳng sợ danh phận. Kẻ nào dám tạt nước bẩn lên áo Lý Tinh nhà ta, ta khiến hắn tuyệt tử tuyệt tôn!”
Từ đó, chẳng ai dám động vào ta nữa.
Đại tỷ đắc ý:
“Lúc cần, vẫn phải là ta ra tay. Cả nửa Thanh Châu này, nữ nhân đều sợ ta cướp phu quân của họ!”
Nhị tỷ cười châm chọc:
“Ngươi đắc ý gì? Tuần trước còn bị phụ nhân người ta kéo đến đòi công bằng kìa!”
Hai người cứ thế cãi nhau chí chóe.
Mọi người trong kỹ viện nhìn ta lớn lên, cười đùa:
“Hồng Phất và Lục Tú thực sự nuôi lớn nó rồi!”
Hồng Phất là đại tỷ, nóng như lửa. Lục Tú là nhị tỷ, ngoài lạnh trong mềm.
Ta từng hỏi tên thật của họ.
Họ chỉ cười nhạt:
“Không nhớ nữa.”
Gái kỹ viện đều dùng những cái tên như Nhược Nhi, Bình Nhi – ngọt ngào mà vô danh, vô gốc.
Tên thì tạm, đời lại càng tạm.
Nhưng đến lượt ta, họ lại nghiêm túc đặt tên: Lý Tinh.
Ngôi sao đầu hôm – tượng trưng hy vọng.
Còn bản thân họ thì chẳng mong gì.
Nếu bị dẫm nát, họ sẽ làm cỏ. Nếu bị vùi lấp, họ sẽ làm bùn.
Ta luôn nghĩ, họ không nên như thế.
Nhưng nên thế nào, ta lại chẳng biết.
Vì ta chưa từng thấy.
12.
Phu nhân Hầu phủ nghe xong, chỉ mỉm cười, nói khẽ:
“Ta từng thấy rồi.”
Bà nhìn ra ánh sáng ngoài cửa, thong thả nói:
“Lý Tinh, rồi sẽ có một ngày, nữ tử có thể tự do bước đi giữa đường lớn.
“Họ được quyền chọn kết hôn, hoặc không.
“Được làm điều mình yêu, từ chối điều mình ghét.
“Được tham gia mọi ngành nghề trong thiên hạ, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có dấu chân họ.
“Nữ tử sẽ không còn là vật phụ thuộc.
“Nam nhân không còn quyền định đoạt số mệnh của họ. Chỉ có chính họ mới có thể.”
Tư cách. Quyền lực.
Hai từ ấy vang vọng trong tim ta.
Từ trước tới nay, đó là thứ chưa từng thuộc về nữ nhân.
Ta run giọng hỏi:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: https://www.facebook.com/profile.php?id=61575558647307
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
“Phu nhân… thực sự có ngày ấy sao?”
Phu nhân gật đầu:
“Nhất định có.”
Bà nói, từng có vô số nữ tử như ta, ánh lên một tia sáng nhỏ nhoi của tự do, rồi bị lễ giáo dập tắt.
Chỉ có ta – kẻ chưa từng bị thuần hóa – mới đi đến hôm nay.
Mỗi lời bà như tiếng chuông lớn, gõ vào lòng ta.
Ta chưa từng biết, lại có nữ nhân như thế.
Không dựa chồng, chẳng sợ lễ giáo, trong lòng ôm trọn cả thế giới.
Lần đầu gặp bà, bà xách d.a.o lớn, chẳng giống phu nhân cao quý. Nhưng Vĩnh An Hầu và Tạ Minh Tiêu đều nể bà ba phần.
Chỉ trong hai canh giờ, bà phá tan mọi nhận thức cũ kỹ trong ta.
Bà nhìn ta, nói:
“Lý Tinh, hãy bước về phía trước. Sẽ có người nâng đỡ ngươi. Ngươi không đơn độc.”
Khi ta trở về tiền viện, Vĩnh An Hầu và Tạ Minh Tiêu đồng loạt nhìn về phía ta và phu nhân.
Phu nhân không còn ồn ào như trước, chỉ thản nhiên nói:
“Minh Tiêu, ngươi không xứng với Lý Tinh. Hai đứa chia tay đi.”