5.
Nửa tháng nay, ta ngủ giấc yên lành, tinh thần khoan khoái, học tập cũng theo đó mà ngày một tinh tiến.
Đến ngày nghỉ, bất ngờ có kẻ chạy đến Tàng Thư Lâu, hớt hải gọi:
“Lý Tinh! Hôn thê của ngươi tới tìm kìa!”
Vừa dứt lời, cả thư viện như sôi sục, bao ánh mắt sáng rỡ lập tức đổ dồn về phía ta, hệt như vừa trông thấy một vở kịch mới mẻ đầy kịch tính.
Ta khựng lại, trong lòng ngổn ngang. Hôn thê nào? Sao ta không hề hay biết?
Mang theo thắc mắc, ta rảo bước ra khỏi thư viện.
Ngoài cổng, một thiếu nữ vận váy thêu trăm hoa, yểu điệu đứng đợi. Đôi mắt nàng trong veo như nước thu, nụ cười tỏa sáng như vầng dương buổi sớm. Nàng ngắm ta từ đầu đến chân, bông đùa:
“Ồ, nửa năm không gặp, ngươi lại càng thêm tuấn tú rồi đấy.”
Ta chỉ biết thở dài. Thì ra là Lư Chiêu Chiêu, Lư đại tiểu thư – phú hộ trứ danh đất Thanh Châu.
Thuở trước, ta từng dạy nàng học chữ suốt một năm. Khi ấy, nàng ngày ngày đeo bám, nói muốn gả cho ta. Không ngờ nay gặp lại, ta đã thành vị hôn phu… tự phong của nàng.
Nàng chẳng khách sáo, liền khoác tay ta cười tươi rói:
“Đi nào, bổn tiểu thư mời ngươi vào thành tiêu d.a.o một phen.”
Dọc đường, nàng nói rằng phụ thân nàng sắp chuyển sang kinh thành phát triển thương cuộc, từ nay sẽ định cư nơi này.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: https://www.facebook.com/profile.php?id=61575558647307
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
Quả là tiểu thư nhà phú hộ, nàng không chút ngần ngại thuê liền một gian phòng trong tửu lâu danh tiếng bậc nhất kinh thành.
Chưa kịp thưởng trà, nàng đã đi thẳng vào chuyện chính:
“Lý Tinh, ý ta xưa nay chưa từng thay đổi. Ngươi cưới ta đi.”
Ánh mắt nàng chợt nhuốm u buồn, kể về chuyện nơi quê cũ.
Phụ thân nàng – Lư đại phú – chỉ có mình nàng là con gái. Bao kẻ tham tài nhòm ngó gia tài, âm mưu cưới nàng để chiếm đoạt sản nghiệp Lư gia. Đến cả tri phủ Thanh Châu cũng mưu toan nạp nàng làm thiếp.
Nhắc tới đây, nàng giận dữ nghiến răng:
“Lão già ấy! Tóc trên đầu chỉ còn mấy sợi, mà vẫn vọng tưởng không biết ngượng! May nhờ phụ thân ta quyết liệt, dốc ra nửa gia sản mới mượn được thế lực quý nhân, dẹp yên lão ta.”
Giọng nàng nghẹn lại, nước mắt khẽ rơi.
Ta rút khăn tay đưa nàng, nàng lau nước mắt, rồi nhẹ tựa đầu lên vai ta, khẽ khàng:
“Lý Tinh, sau này ngươi thi đậu làm quan, thể nào cũng phải lấy thê tử để qua mắt người đời. Nếu là ta, ngươi làm quan, ta quản sản nghiệp, phu thê thuận hòa, mỗi người tự tại, chẳng phải tốt sao?”
Lời nàng nói không phải không có lý.
Tương lai nếu công danh rạng rỡ, hôn sự là điều khó tránh. Nếu có thể nhờ nàng làm “bức bình phong”, quả là vẹn toàn đôi đường.
Ta còn đang định hồi đáp, thì “Rầm!” – cánh cửa đột ngột bị đá tung.
Tạ Minh Tiêu đứng sừng sững nơi ngưỡng cửa, mặt mày đỏ bừng vì phẫn nộ, đôi mắt rực lên như thiêu đốt.
Hắn chỉ tay vào ta, run giọng gào lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-cai-nam-trang-cung-the-tu-ngay-dem-dien-dao/chuong-3.html.]
“Lý Tinh, ngươi giỏi lắm! Ta ở nhà nhẫn nhịn uống từng chén thuốc đắng, ngày ngày chỉ mong sớm khỏe để đến tìm ngươi… Thế mà ngươi hay rồi! Lén lút âu yếm một nữ nhân phong tình ngay giữa tửu lâu!”
6.
Chưa kịp phản ứng, Lư Chiêu Chiêu và Tạ Minh Tiêu đã lao vào một trận khẩu chiến kịch liệt.
Tạ Minh Tiêu không ngần ngại mắng nàng là “bướm hoa bay lượn”, “loại nữ tử tục tằng, phàm phu tục tử”.
Lư Chiêu Chiêu đâu phải người dễ bị bắt nạt? Lập tức phản kích, gọi hắn là “tinh trĩ quê mùa”, “đồ vô tích sự, chẳng ra thể thống gì!”
Cả hai lời qua tiếng lại, chẳng ai chịu nhường, khiến ta đứng giữa chỉ biết ôm đầu than thở.
Ta cố can ngăn, lại bị đẩy bật ra ngoài như kẻ dư thừa.
Lư Chiêu Chiêu chợt mỉm cười hiểm độc, tung ra sát chiêu:
“Ta có thể sinh con cho Lý Tinh, ngươi thì có thể làm được gì?”
Tạ Minh Tiêu tái mặt, tức giận đến suýt nổ tung, liền hét lớn:
“Ta với hắn đã cùng giường chung gối! Hắn còn chạm vào…”
Ta hoảng hồn, vội bịt miệng hắn lại, sợ hắn thốt ra điều gì đó hủy hoại cả danh tiết.
Ta liếc mắt ra hiệu cho Lư Chiêu Chiêu rút lui trước, nàng thở dài nhưng cũng chịu rời đi.
Tạ Minh Tiêu hất tay ta ra, giận dữ hét lớn:
“Ngươi thiên vị ả bướm hoa kia! Ta phải điều tra gốc gác nàng ta, khiến nàng ta ở kinh thành này không yên sống!”
Ta toát mồ hôi lạnh. Lư gia mới chân ướt chân ráo đến kinh thành, nếu gây họa lớn, hậu quả khó lường.
Ta vội rút một lá bùa bình an, dịu giọng dỗ dành:
“Lâu không gặp, trông ngươi gầy đi nhiều. Đây là bùa ta xin từ chùa Vạn Phật, đặc biệt dành cho ngươi.”
Tạ Minh Tiêu nhận lấy, trân trọng bỏ vào túi hương, nhưng vẫn không quên làu bàu:
“Sao ngươi chẳng thèm đến thăm ta?”
Ta kiên nhẫn đáp:
“Bận học hành, lại sợ nếu ta đến hầu phủ, lỡ bị phụ mẫu ngươi nghi ngờ, chẳng phải hỏng hết sao?”
Nghe xong, hắn im lặng. Gương mặt lúng túng, cúi đầu vân vê túi hương, không thốt một lời.
Bỗng cửa phòng bị xô mạnh. Một phụ nhân phục sức quý phái bước vào, tay cầm… một con dao!
“Được lắm! Để ta xem thử, kẻ tên Lý Tinh kia là thần thánh phương nào, dám giỡn cợt tình cảm của nhi tử ta!”
Tạ Minh Tiêu nhìn thấy người ấy, mặt cắt không còn giọt máu, cuống quýt hét lên:
“Mẫu thân! Không phải đã nói người đừng tới sao?”
Phu nhân ấy rút d.a.o đặt lên bàn, giọng nghiêm khắc vang lên như chuông đồng:
“Ngươi một lòng muốn người ta, kêu khóc đòi bắt kẻ phụ tình. Nay ta nhìn thấy bộ dạng ngươi thế này, lại mềm lòng vì vài câu dỗ ngọt của người ta rồi phải không? Năm đó ta còn trẻ, mỹ nam nửa kinh thành quỳ dưới chân ta không thiếu, vậy mà lại sinh ra đứa ngốc như ngươi, ta thật không cam tâm!”