Ta Cải Nam Trang, Cùng Thế Tử Ngày Đêm Điên Đảo

Chương 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

3.

Đêm khuya tĩnh mịch, ta bỗng bị tiếng gọi hốt hoảng của Tạ Minh Tiêu đánh thức.

“Lý Tinh! Mau tỉnh lại! Mau tỉnh!”

Ta mơ màng mở mắt, còn chưa kịp định thần thì đã thấy hắn thở hắt ra một hơi, vẻ mặt vừa nhẹ nhõm lại vừa hoảng loạn:

“Ngươi vừa mơ thấy gì vậy? Khóc mãi không thôi, ta lay thế nào cũng không tỉnh, cuối cùng còn cắn luôn tay ta một cái!”

Ta cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên lòng bàn tay hắn hằn rõ dấu răng, nơi cắn còn rướm máu.

Tạ Minh Tiêu thân là tiểu hầu gia, từ nhỏ ăn sung mặc sướng, quen thói lười nhác, chỉ cần bị xước một chút là rên rỉ như trời long đất lở. Vậy mà giờ đây bị ta cắn đến rách da chảy máu, hắn lại không hề hé răng trách móc nửa lời.

Hắn chăm chú nhìn ta, nhẹ giọng hỏi:

“Ngươi đã mơ thấy điều gì? Vừa rồi cứ gọi ‘mẫu thân’ không ngừng.”

Ta khựng lại, trong lòng trỗi lên một cảm giác ngờ vực. Mẫu thân sao? Không thể nào...

Tạ Minh Tiêu không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ rút ra một chiếc khăn tay, cúi đầu giúp ta lau khô hàng lệ còn đọng.

Giọng hắn nghiêm túc lạ thường:

“Lý Tinh, ngươi lúc nào cũng như mang nặng u sầu. Trước kia thế nào, ta không rõ. Nhưng từ giờ về sau, có ta ở đây, ngươi nhất định phải sống cho đàng hoàng tử tế.”

Ta nhìn hắn thật lâu, chậm rãi đáp:

“Hôm nay… là ngày giỗ của mẫu thân ta.”

Hắn thoáng ngẩn người, rồi "à" một tiếng bối rối, đoạn đưa tay gõ nhẹ lên trán, như trách bản thân chậm hiểu.

Chẳng biết kiếm ở đâu, hắn lôi ra được một xấp tiền giấy, kéo ta ra sau viện, cùng ngồi xổm bên góc tường đốt giấy cúng.

Ngọn lửa lập lòe soi lên khuôn mặt hắn, nghiêm trang mà thành khẩn.

“Mẫu thân của Lý Tinh, dưới suối vàng xin người an tâm. Hiện nay hắn học hành giỏi giang, tiên sinh hết lời khen ngợi, tương lai thi đỗ trạng nguyên là chuyện có thể lắm.”

Nói rồi, hắn quay sang kéo ta lại gần:

“Ngươi đứng xa thế làm gì, tới đây đi.”

Hắn tiếp lời, giọng có phần đùa cợt:

“Hiện giờ Lý Tinh là nam sủng của ta, bổn thiếu gia đây chăm hắn cũng không tệ: ăn ngon mặc đẹp, bạc trắng không thiếu. Có điều hắn quá bướng, đã nghèo rớt mồng tơi mà còn nhất quyết chẳng chịu tiêu tiền của ta. Mong người báo mộng, dạy bảo hắn đôi điều.”

Ta dở khóc dở cười, thở dài trách nhẹ:

“Ngươi nói thế, không thấy mất mặt hay sao?”

Lần này, hiếm lắm mới thấy hắn im bặt chẳng cãi nửa lời.

Ánh mắt đào hoa kia lặng lẽ ngắm ta, dịu dàng hiếm có:

“Ta chẳng phải hạng người tốt lành gì, cũng chẳng giỏi đoán tâm tư người khác. Nhưng chỉ cần nhìn cũng biết, ngươi đã sống rất khổ.”

Hắn ngừng một thoáng, rồi nhẹ giọng:

“Nếu thật sự mệt mỏi, hãy nói với ta một lời. Đừng như trong mộng kia, ngay cả khóc cũng không dám bật thành tiếng.”

Lời hắn nặng nề, lại chân thành tha thiết.

Có lẽ là do đêm khuya khiến lòng người mềm yếu. Hoặc cũng có thể, là bởi tối nay ta đã cắn vào tay hắn.

Bởi vì trước kia, mỗi lần ta khóc, đều phải cắn mình để ngăn tiếng nấc bật ra ngoài.

Ta nhìn hắn, chậm rãi cất lời:

“Tạ Minh Tiêu, ta muốn hôn ngươi. Ngươi… có đồng ý không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/ta-cai-nam-trang-cung-the-tu-ngay-dem-dien-dao/chuong-2.html.]

 

4.

Tạ Minh Tiêu – tên ngốc ấy bị ta hôn đến mức đầu óc choáng váng, ngây người như tượng.

Hắn che miệng, hai mắt tròn xoe ánh nước, lắp bắp:

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: https://www.facebook.com/profile.php?id=61575558647307
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

“Ngươi... ngươi thật hạ lưu! Ngươi vừa mới... l.i.ế.m cả lưỡi của ta...”

“Câm miệng!” Ta giơ chân đá hắn một cái trước khi hắn kịp nói nốt câu.

Hắn cúi đầu liếc xuống thân dưới, rồi đỏ mặt ngượng ngùng, len lén áp sát, thì thầm:

“Ta... ta cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, lại còn... phồng lên nữa. Ngươi có thấy khổ sở không?”

Ta suýt nữa ngất tại chỗ. Tên này quả thật chuyên nói những lời khiến người ta muốn chôn sống hắn ngay tức khắc!

Về đến ký túc xá, hắn lăn qua lộn lại không chịu ngủ. Ta xoay người, tiện chân đá hắn xuống đất.

Hắn bò dậy, níu lấy mép giường, đôi mắt ngấn nước long lanh như mèo bị mắng:

“Lý Tinh, ta có phải mắc bệnh gì không? Nếu giờ gọi quản túc đến, bảo là bị ngươi hôn đến phát sốt, chẳng phải mất hết mặt mũi sao?”

Ta nhắm mắt, nghiến răng gằn giọng:

“Lại đây!”

Hắn ngoan ngoãn trải tấm ga mới, theo lời ta chỉ dẫn... học cách tự xử lý.

Ai ngờ, ta vừa chạm tay, hắn đã run rẩy, xong luôn tại chỗ.

Đôi mắt đào hoa của hắn nhìn ta mờ mịt, tựa như vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Ta lặng lẽ ném chiếc khăn tay dơ đi, than một tiếng não nề:

“Ngủ đi.”

Sớm biết hắn phiền nhiễu như vậy, lúc ở rừng trúc ta đã không hôn hắn. Thật sự là một sai lầm lớn!

Vậy mà hắn vẫn không chịu yên, rướn người lại gần, giọng nhỏ nhẹ:

“Hay để ta giúp ngươi một lần nhé?”

Tay hắn đã bắt đầu mò mẫm xuống phía dưới.

Điều ước định thứ hai: Không được chạm vào ta khi chưa có sự cho phép.

Tạ Minh Tiêu phạm giới.

Ta lập tức đá hắn xuống đất. Hắn ủ rũ bật đèn, ôm chăn ngủ một mình cả đêm.

Sáng hôm sau, hắn bị cảm lạnh, sốt li bì, người nhà hầu phủ đến đón.

Tạ Minh Tiêu ôm cột hiên gào thét:

“Không ai được đụng vào bổn thiếu gia! Ai đụng ta là ta c.h.ế.t cho xem!”

Bọn hạ nhân dường như đã quá quen với cảnh tượng này.

Bốn gia đinh lập tức xông vào, khiêng hắn đi một cách gọn ghẽ.

Tạ Minh Tiêu vẫn còn ngoái đầu gào lớn:

“Lý Tinh! Chờ ta trở về! Nhớ ăn uống đầy đủ!”

Ta ngồi trong phòng, nghe tiếng hắn xa dần, chỉ khẽ thở ra một hơi.

Cái tên phiền toái ấy… cuối cùng cũng chịu đi rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận