Ta Cải Nam Trang, Cùng Thế Tử Ngày Đêm Điên Đảo

Chương 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

13.

Mỗi dịp nghỉ, ta thường lui tới hầu phủ, theo phu nhân học quyền cước.

Vĩnh An Hầu phủ giữa kinh thành, quả thực là nơi khác lạ bậc nhất thiên hạ.

Phu nhân rất hiếm khi mở tiệc chiêu đãi, cũng chẳng hay qua lại với những phu nhân danh môn thế gia. Thế nhưng ta biết, mỗi đêm khuya, đều có không ít nữ tử âm thầm lui tới hậu viện.

Trong một căn phòng nhỏ khuất sau rặng tường cao, họ thường ngồi thật lâu, thấp giọng đàm đạo.

Khi bước ra, ai nấy đều mang vẻ mỏi mệt, song trong ánh mắt lại lóe lên tia sáng tựa sao trời giữa đêm thẳm.

Phu nhân chưa từng giấu ta điều gì.

Có đôi lần, bà dẫn ta vào phòng, lặng lẽ ngồi một bên nghe chuyện.

“Không thể quá cấp tiến, cần ôn hòa tranh thủ từng nguồn lực.”

“Tranh thủ nam nhân ư? Tại sao chúng ta phải vin vào bọn họ?”

“Chương trình khai hóa chữ nghĩa đã khởi sắc không ít.”

“Ngày càng nhiều bé gái bắt đầu biết đọc, biết viết.”

“Nhưng nơi chốn có thể dung chứa chúng ta trong muôn ngành trăm nghề, vẫn còn quá ít.”

Tiếng nói lúc cao lúc thấp, khi tranh luận kịch liệt, khi lại trầm lặng điềm đạm.

Mỗi người đều có chủ kiến riêng, không hề mờ nhạt.

Ta lặng lẽ ngồi một góc, nghe từng lời, lòng rung lên như gió nhẹ lướt qua mặt hồ yên ả.

Thì ra, khi nữ nhân tụ họp, họ không chỉ bàn chuyện hôn nhân, phu quân, hay ba chuyện vặt vãnh của nhà họ Trương, họ Lý.

Ta dần dần hiểu được, phu nhân đang làm một việc xưa nay chưa từng có ai dám làm.

Một việc đủ khiến sử sách đổi màu, đủ để chấn động cả thiên cổ.

Bà muốn—mỗi nữ nhân trên thế gian này đều có một cái tên thuộc về chính mình.

Không còn là “mẫu thân nhà họ Trương”, hay “dâu nhà họ Lý”.

Không còn những tấm bia đá ghi lạnh lùng vài chữ “Lý thị, Vương Thị”.

Không còn những bóng hình mờ nhạt bị lịch sử vùi lấp—không dung mạo, không thanh âm, chẳng lấy nổi một câu chuyện riêng.

Một ngày kia, họ sẽ có tên.

Sẽ có câu chuyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-cai-nam-trang-cung-the-tu-ngay-dem-dien-dao/chuong-7.html.]

Và ánh sáng ấy, sẽ lưu truyền muôn đời.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: https://www.facebook.com/profile.php?id=61575558647307
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

 

14.

Kỳ thi hội diễn ra đúng như dự định.

Theo nội quy, thí sinh trước khi vào trường thi đều phải vào phòng kiểm tra thân thể, cởi bỏ ngoại bào để đối chiếu.

Tới lượt ta, đột nhiên có người bước vào, ôm quyền cười nói:

“Để ta thay ngươi kiểm tra một lát. Ngươi xem kìa, mặt mày tái nhợt như người sắp ngã.”

Quan viên kiểm tra ôm bụng, sắc mặt trắng bệch:

“Không biết ăn trúng thứ gì, bụng đau như cắt.” Rồi vội vã bỏ đi.

Người mới tới quay đầu nhìn ta, nở một nụ cười quen thuộc.

Ta nhận ra nàng.

Nàng từng xuất hiện trong gian phòng hậu viện hầu phủ—nơi những nữ tử âm thầm tụ hội, bàn chuyện quốc gia đại sự theo cách riêng của mình.

Lúc này, nàng vận quan bào, dung mạo trung tính, nam hay nữ khó mà phân biệt.

“Lý Tinh,” nàng nhìn thẳng vào ta, giọng khẽ mà kiên quyết, “hãy dũng cảm tiến bước. Con đường phía trước, có vô số người đang chờ ngươi khai lộ.”

Ánh mắt nàng như ánh đuốc trong đêm, khiến ta chấn động.

Ta bước vào trường thi, ngồi xuống, lòng dâng trào những cảm xúc chưa từng có.

Ta hiểu—ta đã được thừa nhận.

Phu nhân hầu phủ từng thắp lên trong lòng ta một ngọn đèn. Giờ đây, đến lượt ta mang theo ánh sáng ấy, chiếu rọi cho những người khác.

Giám khảo truyền quyển, ta nhận lấy, mở ra.

Cầm bút, hạ chữ.

Ngày trước, ta đọc sách là để giúp hai tỷ rời khỏi vũng bùn phận nữ nhân hèn mọn.

Còn lúc này, ta đọc sách là để thắp sáng một con đường—cho hàng ngàn, hàng vạn nữ tử khác.

Lần đầu tiên trong đời, ta hiểu rõ ý nghĩa thật sự của việc đọc sách.

Không phải để mưu cầu vinh hoa cho riêng mình.

Mà là để làm người.

Đường đi, nay ta đã bước.

Bạn cần đăng nhập để bình luận