Ta Cải Nam Trang, Cùng Thế Tử Ngày Đêm Điên Đảo

Chương 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

9.

Tạ Minh Tiêu khi ba tuổi đã được đại sư đoán mệnh, nói rằng: “Tình duyên lận đận, nhưng người bạn đời sau này ắt sẽ là bậc quyền quý đương triều.”

Một lời ấy khiến phu thê Vĩnh An Hầu như bị sét đánh ngang tai.

Trong lòng không khỏi thấp thỏm: Chẳng lẽ con trai mình sau này lại bị một lão quan đầu bạc nào đó cưỡng ép sao?

Nhìn tiểu thiếu gia da trắng môi đỏ, ôm trong lòng còn thơm mùi sữa, bọn họ càng thấy... khả năng ấy quá mức chân thực!

Từ đó về sau, hai người như đi trên băng mỏng, ngày ngày sống trong nơm nớp.

Đến năm Tạ Minh Tiêu mười lăm tuổi, có dịp tiến cung thăm tỷ tỷ. Khi ấy, đương triều Tả tướng vừa gặp mặt đã tán thưởng:

“Thiếu niên này, dung mạo tuấn mỹ, phong thần xuất chúng!”

Vĩnh An Hầu nghe xong, chỉ thấy một luồng khí nóng xộc lên đỉnh đầu, tức khắc sai người mang bao tải, lôi Tả tướng vào góc tẩn cho một trận ra trò.

Phu nhân chỉ còn biết lắc đầu than thở:

“Bao năm qua luôn lo sợ ngày ấy sẽ đến, nào ngờ... đến khi biết thằng ngốc này có dính líu với ngươi, ta lại nhẹ nhõm hẳn. Phụ thân nó còn mang văn thư của ngươi đưa cho đại nho trong triều xem qua, ai nấy đều khen là nhân tài hiếm có, tiền đồ rộng mở.”

Phu nhân khẽ thở dài, nhìn ta đầy ý vị:

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: https://www.facebook.com/profile.php?id=61575558647307
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

“Tiểu thư sinh à, mệnh cách ứng vào ngươi, so với mấy lão đầu râu ria ngoài kia, chẳng phải tốt hơn gấp trăm lần sao?”

Ta trầm mặc giây lát, đoạn chắp tay nói:

“Đa tạ Hầu gia cùng phu nhân có lòng yêu thương. Nhưng không giấu gì hai vị, ban đầu ta qua lại với Tạ Minh Tiêu, thực là vì kiêng dè thế lực Tạ gia. Nếu có thể chọn lại... ta vẫn muốn lấy vợ sinh con, sống cuộc đời bình phàm.”

Lời vừa dứt, Vĩnh An Hầu “soạt” một tiếng bật dậy, ánh mắt như hai cái chuông đồng bốc khói nghi ngút. Phu nhân nghiến răng ken két, giận đến run người:

“Tốt lắm! Cái tên khốn kiếp nhà ngươi! Dám lừa ta rằng hai đứa tình thâm ý trọng, ân ái mặn nồng! Ta đã nói mà, người ta là tài tử phong lưu, sao có thể thích một đứa ngốc nghếch như ngươi? Hóa ra ngươi dám lấy thế ép buộc người ta!”

Tạ Minh Tiêu mặt mũi trắng bệch, không nói không rằng quay đầu bỏ chạy.

“Đứng lại!”

“Ngươi chạy à?! Hôm nay mẫu thân không đánh gãy chân ngươi, thì không mang họ Lý nữa!”

Thế là một màn gà bay chó chạy diễn ra nơi tiền sảnh, ba người một trước hai sau, náo loạn cả hầu phủ.

Ta đứng giữa trận cuồng phong, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, một chữ “loạn” như rơi thẳng xuống đầu.

Từng nghe danh Hầu phủ Vĩnh An là nơi cao quý, chốn dựa dẫm của Hoàng hậu nương nương, đâu ngờ nội tình lại... hệt như sân khấu tạp kỹ.

Lúc ấy, một ma ma từ tốn bước vào, tay bưng khay trà, vẻ mặt ung dung:

“Chưa tới hồi gay cấn đâu, công tử cứ thong thả ngồi xem, ăn hạt dưa uống trà, coi như thưởng hí kịch.”

Nói đoạn, bà thật sự đặt vào tay ta một dĩa hạt dưa.

“Bốp!” Một chiếc giày bay vèo, rơi trúng chân ta.

“Bốp!” Một chiếc nhẫn tiếp tục lăn đến sát mép áo.

Tạ Minh Tiêu như tên b.ắ.n nhào tới. Ta vội nghiêng mình né, hắn lập tức đập mặt xuống đất, nằm dài như chó gặm đất.

“Ngươi né cái gì mà né?!”

Phu nhân lao tới, hầm hầm kéo ta ra một góc, miệng mắng hắn nhưng tay lại... lẳng lặng bóp vai ta.

Bàn tay kia vừa chạm, ánh mắt bà bỗng đổi sắc, ngạc nhiên kêu lên:

“Này này này... chẳng lẽ, ngươi là—?!”

Ta âm thầm lui nửa bước, cảnh giác nhìn bà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-cai-nam-trang-cung-the-tu-ngay-dem-dien-dao/chuong-5.html.]

Vĩnh An Hầu lúc này cũng hớt hải chạy tới, thấy thế thì hét toáng:

“Phu nhân! Lại phát bệnh rồi phải không? Sờ soạng người ta làm gì thế hả? Tiểu thư sinh đừng để bụng, phu nhân ta giỏi xem tướng, hễ gặp ai có ‘cốt cách bất phàm’ là lại muốn... bóp thử một cái!”

 

10.

Phu nhân Vĩnh An Hầu tinh thông thuật xem tướng, chỉ một ánh nhìn liền nhận ra thân thế thật sự của ta.

Khoảnh khắc ấy, trong đầu ta xoay chuyển hàng loạt đối sách.

Là nên dọa dẫm bằng thân phận của Tạ Minh Tiêu? Hay cúi mình xin lỗi? Hoặc giãi bày khổ tâm cầu bà dung thứ?

Cuối cùng, ta chỉ bình thản theo bà vào hậu viện.

Phu nhân ngồi đối diện ta, ánh mắt dần đỏ hoe:

“Chao ôi... Tiểu thư sinh, ngươi đi đến ngày hôm nay, hẳn đã chịu không ít tủi cực.”

Lời ấy rơi xuống, khiến lòng ta rung lên nhè nhẹ.

Đôi tay giấu sau lưng ta khẽ run.

Ta muốn đáp: “Không khổ lắm đâu.” Nhưng cổ họng nghẹn lại, không thốt nổi lời.

Phu nhân nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt cho ta. Bàn tay bà ấm áp, mang theo sự dịu dàng của một người mẫu thân.

Bà khẽ dặn dò:

“Giờ còn trẻ, có gầy yếu chút cũng không sao. Nhưng sau này nếu đỗ đạt, vào triều làm quan, năm tháng trôi qua, e khó giấu nổi nữa. Từ nay, mỗi dịp nghỉ hãy đến đây, ta sẽ dạy ngươi một bộ quyền pháp dưỡng sinh, giúp cường kiện thân thể.”

Ta thấp giọng hỏi:

“Phu nhân không cho rằng, nữ cải nam trang đi thi là hành vi đại nghịch bất đạo sao?”

Bà bật cười, lại hỏi ngược:

“Ngươi nghĩ vậy thật sao?”

Ta ngẫm một thoáng, rồi khẽ đáp:

“Nam nhân cho rằng thế.”

Phu nhân cười nhạt, giọng đầy khinh miệt:

“Đó là bởi họ sợ nữ nhân chiếm quyền. Cho nên mới đặt ra bao nhiêu quy củ, nhốt nữ tử vào hậu viện, trói họ bằng son phấn, bằng đạo làm thê tử làm mẫu thân. Làm vậy để nữ nhân không còn thời gian nghĩ xem... liệu bản thân có thật sự sinh ra để làm nữ nhân hay không.”

Hai chữ “nữ nhân” kia, chính là xiềng xích.

Vậy nếu thế gian này đảo ngược thì sao?

Nam tử sinh ra, bị dạy phải tam tòng tứ đức, phải dịu dàng đoan chính, vô tài mới là đức.

Thiên chức là sinh con đẻ cái, phải thuận theo thê tử, hy sinh tất cả vì gia đình...

Lúc ấy, thế giới sẽ ra sao?

Cho nên, giới tính chỉ là một cái tên, một định nghĩa. Nhưng chúng ta không nên để người khác định nghĩa chính mình.

Phu nhân nắm tay ta, cùng ngồi trò chuyện hồi lâu. Những lời bà nói như lay động tận đáy tâm hồn.

Ta ngẩn người một hồi, chậm rãi lẩm bẩm:

“Thực lòng mà nói... trước nay ta chỉ muốn đỗ đạt công danh, chưa từng nghĩ xa đến vậy.”

Dưới ánh mắt dịu dàng ấy, ta rốt cuộc đã kể cho bà nghe toàn bộ câu chuyện của mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận