Sứ Mệnh Sống Sót Cùng Tên Giám Đốc Điên Rồ
Chương 57
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 57
Tôi từng thích một bộ phim truyền hình. Nó chẳng có nội dung gì hấp dẫn, cũng không mang đến bài học cuộc sống nào đáng giá. Có lẽ nên nói rằng việc giữ nổi sự tập trung suốt một tiếng mỗi tập là điều chẳng dễ dàng. Nhưng chỉ cần xem nó, tôi lại tìm thấy động lực để tiếp tục sống.
Ý định ban đầu khi xem chẳng mấy tốt đẹp. Chính xác hơn, tôi tò mò muốn biết nó có thể tệ đến mức nào. Càng ngày rating của bộ phim càng lao dốc không phanh, càng bị người ta khắp nơi chửi rủa thậm tệ, tôi lại càng chăm chỉ đón xem từng tập phát sóng trực tiếp. Với tôi khi ấy, đó là niềm an ủi duy nhất. Câu chuyện của Kẻ Điên.
Có lẽ vì tôi đã xem phim với một tâm thế chẳng mấy tử tế nên mới bị số phận túm tóc lôi vào cái thế giới này chăng. Như thể ai đó đang quát vào mặt tôi: “Đừng có chửi bới và chế nhạo nữa, tự mình làm thử xem nào!” Nhìn những chuyện tồi tệ liên tiếp xảy ra với tôi, cái suy nghĩ ấy dường như chẳng phải không có lý.
“Thư ký Baek, có chuyện gì… trả lời đi…”
Từ bên ngoài, tiếng đập cửa ầm ầm vang lên liên hồi xen lẫn âm thanh gỗ vỡ tan tành. Nhưng cơ thể tôi lúc này lại như say rượu, chẳng thể nào điều khiển nổi. Ý thức mong manh, chỉ cần lơ là một chút là có thể tan biến ngay lập tức. Có phải chính căn phòng tối tăm này đã kéo theo cơn buồn ngủ đang chực chờ ùa đến không?
“Không có thời gian đâu, làm nhanh lên.”
“Không phải hơi liều quá sao?”
“Biết làm sao được. Cứ làm theo lệnh thôi.”
Những giọng nói quen quen vang lên, trao đổi qua lại. Nhưng trong trạng thái mơ màng, tôi chẳng thể nào hiểu nổi ý định của họ, càng không nhận ra họ là ai. Việc duy nhất tôi làm được là cố chống lại cơn buồn ngủ khi mí mắt cứ nặng trĩu dần.
“Nếu nhầm người thì sao đây?”
“Dù sao cũng chẳng để lại chút chứng cứ nào, lo gì.”
Những bàn tay vô tình lướt qua người tôi, cùng ánh sáng chói lòa đâm vào mắt, nhưng tôi thậm chí chẳng thể phản kháng dù chỉ một chút. Có vẻ họ nghĩ tôi đã bất tỉnh hoàn toàn. Ừ thì, với tình trạng không thể nhúc nhích nổi một ngón tay và chỉ biết bám víu lấy chút ý thức đang dần tan biến, tôi cũng chẳng khác gì kẻ đã ngất xỉu.
“Khoan đã. Rọi đèn vào đây xem.”
Ai nhỉ? Giọng nói này cứ lởn vởn trong đầu, như sắp nhớ ra mà lại không nắm bắt được.
“Cái này… chẳng phải thuốc điều hòa pheromone sao?”
Rất quen… và cũng rất khiến tôi khó chịu…
Trước khi kịp tiến gần đến danh tính của những kẻ tấn công, tôi đã bị cơn buồn ngủ nuốt chửng. Lúc chìm vào bóng tối vô tận, cảm giác “mình toi rồi” vẫn chẳng thể xua tan.
***
“Đã tỉnh chưa?”
“…Giám đốc, ọe…”
Đầu tôi như muốn nổ tung. Cảm giác như có ai đang bóp nặn não bộ, tầm nhìn chớp tắt liên hồi, cơn buồn nôn ập đến từng đợt.
“Hình như là một cái bẫy.”
Tôi uống một ngụm nước hắn đưa, cố gắng trấn tĩnh cái dạ dày đang trào ngược. Mất một lúc lâu tôi mới nhận ra mình đang ở nhà Yoon Tae Oh, nằm trên sofa phòng khách. Nhìn hắn vẫn mặc nguyên bộ đồ chiến đấu màu đen, có lẽ thời gian chưa trôi qua quá lâu.
“Cậu nhớ được gì không?”
“Tôi bị tấn công bất ngờ nên cũng không rõ… Nhưng anh nói là bẫy sao…?”
Yoon Tae Oh từng nói chuyện với giọng điệu mơ hồ thế này bao giờ chưa nhỉ? “Hình như là bẫy”. Bẫy thì là bẫy, không thì thôi, chứ sao lại “hình như”? Nhìn nét mặt cứng đờ và giọng nói lạnh tanh của hắn, chẳng có vẻ gì là đang đùa cả.
“Tôi nghĩ chẳng có gì nguy hiểm nên mới kéo cậu theo. Nhưng có lẽ tôi đã tính toán sai. Xét tình hình không thấy bóng dáng tay giám đốc ngân hàng đâu, chắc chắn là bẫy thật. Nhưng tại sao chúng lại nhắm vào cậu mà không phải tôi?”
Ánh mắt Yoon Tae Oh nhìn tôi thẳng thắn như muốn moi móc điều gì đó. Và chính cái nhìn sắc bén ấy đã kéo những ký ức về chuyện vừa xảy ra trở lại trong đầu tôi, khoảng thời gian ngắn ngủi trước khi ý thức đứt đoạn.
“Tôi đang đi theo sau anh thì đột nhiên ngửi thấy mùi hóa chất, mũi và miệng bị bịt kín, rồi bị lôi vào một căn phòng. Là hai gã đàn ông.”
“Chỉ vậy thôi à?”
“…Vâng. Sau đó tôi ngất luôn.”
Không hẳn. Chúng đang tìm kiếm thứ gì đó. Và tôi chắc chắn mình chính là mục tiêu.
“Điện thoại của cậu đâu rồi?”
“…Không thấy sao…?”
Những kẻ đã lấy điện thoại và thuốc điều hòa pheromone của tôi. Dù chưa rõ chúng định dùng nó vào việc gì, tôi vẫn có thể đoán được mọi chuyện sẽ chẳng tốt đẹp gì cho mình.
“Trước tiên cứ nghỉ ngơi đi.”
“Vâng, mai gặp lại anh.”
Cơ thể tôi mệt mỏi, nhưng hơn cả là tôi không còn tâm trạng để nói chuyện dài dòng với ai. Yoon Tae Oh chủ động rời đi trước, tôi thầm cảm ơn hắn. Càng nhớ lại chuyện vừa rồi, lồng ngực tôi càng nặng nề như bị đè bởi một tảng đá lớn.
Vào phòng, tôi kiểm tra lại xem trí nhớ của mình có đúng không. Tôi lục lọi túi quần, quả nhiên không thấy điện thoại lẫn thuốc điều hòa pheromone đâu. Thứ thuốc tôi luôn mang theo bên mình để đề phòng mọi tình huống, vậy mà giờ lại trở thành vấn đề lớn thế này.
Ngáp hoài mà chẳng ngủ được, tôi úp mặt xuống giường nằm im. Lời cảnh báo của Kang Seok Ho chợt ùa về. Anh ta từng bảo tôi cẩn thận với “con rắn già” của đội thư ký số 3. Nếu những kẻ tấn công và cướp đồ của tôi là tay chân của ông ta thì có lẽ giờ hối hận cũng đã muộn.
Nghĩ lại, tôi bắt đầu nghi ngờ cái bóng theo dõi kia cũng là do phía đó cài vào. Dù chẳng phải ý định của tôi, nhưng có lẽ tôi đã vô tình đe dọa vị trí của tay thư ký tổng.
Liệu có cách nào thoát khỏi tình cảnh này không? Lần này tôi chẳng thể nhờ vả Kang Seok Ho hay Yoon Tae Oh. Đối phương đang nắm giữ bí mật của tôi trong tay.
Phải nghĩ cách… Tôi xin lỗi, nhưng tôi không muốn giống Baek Si Eon trong nguyên tác, bị lộ thân phận omega rồi đón nhận cái kết bi thảm đâu.
Chắc sẽ lại là một đêm dài mất ngủ.
***
‘Giám đốc ngân hàng tiết kiệm Ara qua đời vì tai nạn giao thông! Rốt cuộc là MK Capital?’
“Tai nạn à. Liệu có thật là tai nạn không?”
“…Ai mà biết được.”
Với người bình thường, đây chỉ là một tin tức chẳng đáng để mắt. Một bài báo lá cải hạng ba với cái tít giật gân. Dù tiêu đề ám chỉ MK Capital dính líu đến vụ việc, nội dung lại chỉ nói rằng cái chết của giám đốc ngân hàng sẽ khiến MK Capital trở thành bên hưởng lợi lớn nhất trong cuộc chiến thâu tóm. Nhưng điều Yoon Tae Oh quan tâm lại nằm ở phần đầu tiên: cái chết bất ngờ của tay giám đốc.
“Cậu thực sự không nhớ gì sao?”
“…Đến đám đội viên tỉnh táo còn chẳng thấy gì, huống chi là tôi, giám đốc.”
Tôi đánh mắt sang chỗ khác, tránh ánh nhìn từ Yoon Tae Oh đang cầm chiếc tablet.
Nghe tin giám đốc ngân hàng qua đời, tôi không khỏi nghĩ mình lại sai lầm trong phán đoán. Tay thư ký tổng kia đúng là đáng sợ. Dù không rõ chi tiết, nhưng có lẽ đã có giao dịch ngầm nào đó giữa ông ta và giám đốc ngân hàng. Vì lý do gì đó, ông ta đã biến cuộc chiến thâu tóm này thành một vũng nước đục, buộc Yoon Tae Oh phải đích thân ra tay.
“Tay giám đốc bị nghi ngờ đặt bẫy đã chết, giờ thì chẳng còn cách nào biết được cái bẫy đó nhằm vào cái gì.”
Và rồi ông ta cắt đứt hoàn hảo mọi manh mối liên quan đến mình. Xử lý giám đốc ngân hàng như một con tốt thí, tay thư ký tổng đã xóa sạch mọi dấu vết nối về phía ông a. Tôi không chắc, nhưng việc chúng không xử lý tôi ngay tại chỗ có lẽ…
“Chào giám đốc, lâu rồi không gặp.”
Ôi, nhanh thật. Mới đi làm chưa được bao lâu mà ông ta đã mò đến. Thư ký tổng cúi chào Yoon Tae Oh với nụ cười ôn hòa, ra vẻ lịch sự.
“Có chuyện gì vậy? Hình như lệnh kỷ luật của ông vẫn chưa được gỡ mà.”
“Tôi buộc phải đến vì có việc gấp cần báo cáo.”
Ông ta giả vờ tiếc nuối, giả vờ xin lỗi, rồi ánh mắt chạm phải tôi. Trong tích tắc, ông ta nhìn tôi với nụ cười nhếch mép đầy mỉa mai.
…Chắc chắn rồi. Đêm qua, kẻ tấn công tôi chính là thư ký tổng, và giờ ông ta đến đây để bóp chết tôi.
“Xin phép, giám đốc.”
“Lại là đội trưởng đội bảo vệ số 3 à, chuyện gì nữa đây?”
“…Dạ, do thư ký tổng gọi…”
Kang Seok Ho xuất hiện với vẻ mặt ngơ ngác như chưa hiểu chuyện gì, kéo theo cả một đám hỗn độn. Dẫn đầu là anh ta cùng đám alpha của đội bảo vệ số 3, phía sau là tay chân của thư ký tổng từ đội thư ký số 3, tất cả cùng ùa vào văn phòng Yoon Tae Oh. Dù căn phòng rộng rãi, nhưng lượng người đông bất thường khiến không khí như nghẹt thở.
“Tôi nghĩ cần giải thích một chút, thư ký tổng.”
Tôi hoang mang bao nhiêu thì Yoon Tae Oh chắc cũng lạ lẫm bấy nhiêu. Chuyện này xảy ra mà không có chút thông báo nào trước. Vậy mà ông ta vẫn bình thản đứng dậy, bước đến bàn làm việc rồi rút một điếu thuốc châm lửa.
“Tôi nghe nói gần đây chu kỳ phát tình của giám đốc có phần bất ổn.”
“Đúng vậy.”
“Tôi vắng mặt đúng lúc xảy ra chuyện đó, trong lòng thật sự rất áy náy.”
“Nói thẳng vào vấn đề đi.”
“Lý do là vì một omega, phải không? Một omega đang lẩn trốn ngay gần đây.”
Thư ký tổng chẳng thèm giấu giếm những gì ông ta đã phát hiện. Dù đang nói với Yoon Tae Oh, ánh mắt ông ta không rời khỏi tôi. Những người khác bắt đầu cảm nhận được ý tứ trong ánh nhìn ấy, từng ánh mắt dần dính chặt vào tôi. Chỉ có Kang Seok Ho và Yoon Tae Oh vẫn nhìn thẳng vào ông ta.
“Tôi lại không biết chuyện đó sao mà ông phải giải thích từng chút một? Tôi bảo ông giải thích xem ông đang làm cái quái gì kia kìa.”
“Giải thích thì… chắc trưởng nhóm Baek Si Eon phải làm thôi. À, hay là tự thú nhỉ?”
Như đã được sắp đặt từ trước, mấy tên từ đội thư ký số 3 nhanh chóng lao đến và trói chặt hai tay tôi.
“Vì trưởng nhóm Baek là omega.”
Giọng nói của thư ký tổng vang lên chắc nịch, không chút nghi ngờ, đè nặng không khí trong căn phòng.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.