Sứ Mệnh Sống Sót Cùng Tên Giám Đốc Điên Rồ

Chương 141 - Ngoại truyện 25

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 141: Ngoại truyện 25

Gương mặt các giám đốc gần như đọng lại trong kinh ngạc. Dù trong công ty đã râm ran những lời đồn về chuyện tình cảm nội bộ, nhưng nhìn Yoon Tae Oh từ trước đến nay, hắn chẳng phải kiểu người có vẻ sẽ kết hôn. Phản ứng của họ cũng dễ hiểu thôi. Ngay cả tôi cũng đang khó mà tin nổi mình sắp kết hôn. Mà lại là với Yoon Tae Oh.

Tôi biết chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, nhưng không ngờ hắn lại công khai trong buổi họp giám đốc thế này. Mặt tôi nóng bừng như muốn nổ tung. Dù vậy, khi Yoon Tae Oh đã nói đến nước ấy, tôi không thể cúi gằm như kẻ phạm tội được, đành ngẩng cao đầu ngồi thẳng lưng.

“Còn chuyện mấy thư ký đang phản ánh khá nhiều, chắc anh cũng biết rồi nhỉ?”

Lại là chuyện gì đây? Không có mạch lạc gì cả, tôi cũng chẳng hay biết gì về mấy lời phàn nàn đó, vậy mà chúng lại lọt đến tai Yoon Tae Oh qua đường nào chứ?

“Với những người làm việc gần gũi, đừng đối xử qua loa, ít nhất cũng nên giữ thái độ tôn trọng lẫn nhau.”

Kẻ xem thư ký như đồ dùng một lần lại nói được câu này, nghe sao mà buồn cười không chịu nổi. Những thư ký bị Yoon Tae Oh ghét rồi biến mất đâu phải chỉ một hai người. Có lẽ hắn nghĩ mình thì được, nhưng không muốn thấy người khác làm vậy.

Dù sao lời hắn nói cũng có lý. Không hiểu sao nhiều giám đốc lại xem thư ký như nội quan hay cung nữ thời Joseon, khiến đội thư ký khổ sở không ít.

Chắc ai cũng có chút tật giật mình nên chẳng ai dám phản bác lời Yoon Tae Oh. Hơn nữa, vụ việc với giám đốc Yeom gần đây cũng đã lan truyền, hẳn họ sẽ tự biết mà giữ mình. Đội thư ký tội nghiệp của chúng tôi cuối cùng cũng được thở một chút.

Nói xong phần của mình và kết thúc cuộc họp, mấy giám đốc từng thân thiết với tôi lần lượt đến chúc mừng trước khi rời phòng. Tôi cứ nghĩ ai cũng sẽ khó chịu, nhưng tôi lại hơi ngỡ ngàng khi nhận những lời chúc không chút giả tạo. Tôi đứng đó đáp lại từng lời chúc như một cái máy. Điều ngạc nhiên là chẳng ai đến chúc mừng Yoon Tae Oh cả.

Chỉ khi phòng họp còn lại tôi và hắn, tôi mới thả lỏng được.

“Ha… Nếu định công bố thế thì nói trước với em một tiếng chứ… Em ngại muốn chết đây này.”

“Nói trước thì ngay từ đầu họp em đã căng như dây đàn rồi. Với lại, mấy chuyện này càng công bố sớm càng tốt. Tránh để tin đồn vớ vẩn lan ra.”

“Tin đồn gì cơ…?”

“Em còn biết rõ hơn anh mà. Kiểu như mang thai hay gì đó.”

Điên rồi. Yoon Tae Oh lúc nào cũng đi trước một bước. Cứ đà này, chưa kịp cưới hắn đã chuẩn bị đồ sơ sinh trước mất.

“Em không phải omega trội nên mang thai hơi khó đấy… Nhà cũng rộng, sinh hai ba đứa thì hợp thật, nhưng…”

“Đừng hiểu lầm, anh chưa có ý định sinh con ngay đâu.”

“À, vâng.”

Lần này chắc tôi lại suy nghĩ quá xa rồi. Sao hắn phủ nhận nhanh gọn thế chứ, đồ khốn.

“Giờ thì việc chuẩn bị kết hôn cũng tạm xong rồi nhỉ?”

“Ừ nhỉ. Hơi gấp gáp thật…”

Sau màn cầu hôn, mọi thứ được tiến hành thần tốc. Yoon Tae Oh bảo đã làm thì sao phải chậm trễ, nhờ sự quyết liệt của hắn mà mọi việc mới trôi chảy. Những phần khó sắp xếp lịch, hắn chi thêm tiền để đẩy nhanh tiến độ.

“Chiều nay chụp ảnh cưới, anh nhớ chứ? Họ bảo đã chuẩn bị sẵn trang phục chúng ta chọn, mình chỉ cần đến thôi. Vậy nên họp chiều phải kết thúc sớm. À, mẫu thiệp mời cuối cùng cũng phải chọn trong hôm nay…”

“Đến đó thôi. Anh nhớ hết rồi. Với lại đây không phải việc công ty, em không cần căng thẳng thế đâu, Si Eon.”

Tôi đang quen miệng liệt kê lịch trình còn lại trong ngày thì Yoon Tae Oh giật lấy chiếc tablet trên tay tôi.

“À… Thói quen ấy mà…”

“Ở nhà cũng thế suốt. Hay em nghỉ việc thư ký đi? Anh thích thư ký Kim thật, nhưng người anh cưới là Si Eon cơ mà.”

Tôi cũng nhận ra vấn đề này, nhưng giữ được ranh giới phù hợp không dễ chút nào. Trong công ty hắn là giám đốc, ngoài đời là người yêu, nên thay đổi cách đối xử tùy chỗ vẫn là điều khó với tôi. Thành ra việc chuẩn bị kết hôn đôi khi cũng giống như xử lý công việc.

“Thế nào?”

“…Gì cơ?”

“Kết hôn rồi nghỉ việc ở công ty ấy.”

“Em chưa nghĩ đến chuyện đó…”

Đúng là cặp đôi trong công ty khác với vợ chồng trong công ty. Với Yoon Tae Oh, việc tôi tiếp tục ở lại có thể là gánh nặng. Dù sao cũng là quan hệ vợ chồng, nếu làm việc cùng nhau mà không hài lòng, cảm xúc tiêu cực dễ nảy sinh, thậm chí dẫn đến cãi vã.

“Nếu theo ý anh thì anh muốn em ở lại. Chẳng ai thay thế được Baek Si Eon cả. Nhưng anh cũng nghĩ nếu em ở nhà trồng hoa chơi cũng hay. Về nhà thấy em cười chào đón, anh sẽ có động lực tan làm hơn.”

…Hoa là cái gì nữa đây, còn câu sau chẳng phải ý muốn nhốt tôi ở nhà sao? Hay biến tôi thành thú cưng luôn rồi?

“Em không muốn nghỉ việc, nhưng nếu anh thấy khó chịu khi cùng công ty thì…”

“Nếu vẫn muốn làm thì đừng nghĩ đến chuyện qua chỗ khác.”

“À, vâng.”

Cũng đúng. Yoon Tae Oh thực lòng muốn tôi ở lại không phải lời nói dối. Hắn vốn chẳng giỏi nói mấy lời sến sẩm, hơn nữa tôi còn biết hắn đã làm gì để đưa tôi quay lại công ty trước đây.

“Chuyện đó em sẽ suy nghĩ thêm.”

Lúc đầu tôi chỉ thấy bàng hoàng. Nhưng khi từng bước chuẩn bị kết hôn, tôi mới cảm nhận được đây là hiện thực. Tôi… sắp kết hôn thật rồi.

***

“Còn chỗ nào cần chào hỏi không?”

“Em thì không có… Anh thì sao?”

“Anh cũng không.”

Tôi vốn chẳng có ai ở đây đáng gọi là mối quan hệ. Họ hàng thân thích chẳng có, điều đó quá hiển nhiên. Nhưng Yoon Tae Oh cũng không có chỗ để chào hỏi thì hơi lạ.

“Ừm…”

Dù sắp kết hôn, tôi vẫn thận trọng khi nhắc đến gia đình hắn.

“Anh có bố, nhưng ông ấy không ở Hàn Quốc. Cũng chẳng liên lạc được.”

“Quan hệ không tốt sao…?”

“Không phải vậy. Chắc sau này ông nghe tin anh cưới sẽ tự tìm đến, em không cần lo.”

Thế này có ổn không…? Dù không cần xin phép bố mẹ hắn, ít nhất cũng nên báo trước chứ.

Theo lời Yoon Tae Oh bổ sung, bố hắn đi du lịch khắp nơi trên thế giới. Ông bảo không muốn ở lại Hàn Quốc cả đời. Chỉ là sống tự do thôi, không phải quan hệ xấu, nên tôi không cần bận tâm. Nhưng nghĩ đến bố của Yoon Tae Oh, tôi lại thấy chẳng muốn gặp chút nào. Nếu có hai Yoon Tae Oh… thật đáng sợ.

Tôi cũng biết hắn còn một người thân khác, nhưng không nhắc đến. Dịp vui thế này, việc gì phải mời omega từng gây tổn thương cho Yoon Tae Oh chứ. Tôi cũng chẳng ưa loại người bỏ rơi cả con mình mà đi.

“Còn về đám cưới của chúng ta…”

“Lại lo gì nữa đây? Chuẩn bị xong hết rồi mà.”

“Em sợ… nhỡ không có khách thì sao…”

Tôi không ngờ mình lại lo cả chuyện này. Khi mọi thứ khác đã xong, nỗi lo mới lại xuất hiện. Người quen của tôi hầu hết là đồng nghiệp, còn Yoon Tae Oh… có ai nhỉ?

“Đám cưới ở hội trường ngoài trời rộng thế, nếu trống trơn thì hơi kỳ…”

Chính xác là tôi lo cho thể diện của Yoon Tae Oh. Dù gì hắn cũng là doanh nhân có tiếng, nếu ảnh đám cưới vắng tanh lan ra, người ta sẽ cười vào mặt mất.

Gần đây quy mô công ty hắn mở rộng, người liên quan đến công việc cũng nhiều, chắc sẽ có khách đến vì quan hệ xã giao. Dù sao hắn cũng là giám đốc của khu nghỉ dưỡng đang nổi nhất hiện nay.

Nhưng với một Yoon Tae Oh chưa từng dự đám tang đám cưới của ai thì khó mà nói trước được. Hơn nữa, tính hắn vốn không được lòng người, nếu cả đám đồng loạt tẩy chay cũng chẳng lạ.

“Lo xong cái lớn thì giờ lo mấy thứ vớ vẩn. Đừng bận tâm chuyện đó, em lo sắp xếp lịch trăng mật đi.”

Yoon Tae Oh gạt phăng chuyện khách khứa. Tôi định nghiêm túc đề xuất thuê khách mời giả, nhưng lo lắng cũng chẳng khiến khách tự nhiên xuất hiện, nên tạm thời cứ quan sát đã.

“Cái đó… khó nhất đấy. Việc nhiều quá. Dời một cái là ngày mai chất đống hai cái…”

“Thư ký Kim vận dụng tài năng chút đi.”

Đồ đểu. Nói thế thì tôi chỉ còn nước liều mạng sắp xếp lại lịch thôi. Phải làm sao cho không liên quan đến chuyện cưới xin. Dù gì cũng không thể để việc cá nhân ảnh hưởng đến công ty.

“À đúng rồi! Hồi nãy bên chụp ảnh cưới gọi, bảo anh truyền sai kích thước ảnh thì phải?”

“Sao thế?”

“Họ bảo kích thước như thêm một số 0 vào mỗi chiều…”

“Sao cơ. Em nghĩ anh là ai chứ? Đùa gì thì đùa, anh không bao giờ nhầm số. Đúng kích thước anh đặt mà.”

Vô lý. Nếu đúng số đo hắn đưa, ảnh chẳng treo nổi trong phòng, mà phải chiếm cả một bức tường phòng khách rộng nhất nhà. Chẳng lẽ…?

“Anh định treo ảnh cưới to thế thật à? Trong nhà á?”

“Treo ở công ty thì sao? Ý hay đấy, anh chưa nghĩ tới. Treo một cái ở văn phòng cũng được.”

“Không được! Anh điên à!”

“Vậy không treo công ty, chỉ treo ở nhà thôi?”

“Phải thế chứ! Nhưng mà ở nhà cũng to quá…”

“Coi như em đồng ý treo ở nhà nhé.”

Tôi đã không muốn về nhà rồi. Ảnh cưới chiếm cả một bức tường phòng khách sao… Tôi sống đến giờ chưa thấy cái gì to vậy. Không phải bảng quảng cáo ngoài tường đâu mà! Đêm khuya đi lấy nước chắc sợ chết khiếp.

Vì đám cưới gấp gáp, thời gian trôi nhanh như tên bắn. Tôi cũng muốn đi trăng mật đàng hoàng như lời Yoon Tae Oh nên ngày nào cũng tăng ca, cuối tuần cũng hy sinh. Hôm nay lại tự nguyện ở lại làm khuya.

“Cưới hai lần chắc chết người mất.”

“Em nói gì mà nguy hiểm thế. Định bỏ anh cưới người khác à? Người mai cưới mà nói vậy sao.”

“Không, không phải ý đó…! Ý là mệt lắm ấy mà!”

Chỉ định than vãn chút thôi, vậy mà Yoon Tae Oh đứng dậy. Hắn bước ra sau tôi, hai tay đặt lên vai tôi. Lỡ nói bậy gì mà hắn định bẻ vai tôi à?

“Á, á…”

“Thì anh bảo nghỉ việc cũng được mà. Ở nhà chơi cho xinh, đợi anh về là được. Baek Si Eon đúng là giỏi làm người ta áy náy.”

Tôi tưởng hắn định làm gì, hóa ra chỉ dùng lực vừa phải xoa bóp vai, thả lỏng cơ bắp căng cứng của tôi. Học massage ở đâu vậy không biết? Chỗ nào tay hắn chạm đến, tôi bật ra tiếng rên nhẹ vì thoải mái. Cơn mệt mỏi tích tụ dạo này như tan đi phần nào.

“Nhưng làm cùng nhau thế này chẳng phải vui sao? Một mình thì chán lắm.”

“Không phủ nhận được. Công việc đỡ bực bội hơn thật.”

“Giám đốc cũng thấy việc bực sao…? Vì sao?”

“Ai biết. Chắc kiếm đủ rồi. Giờ muốn sống thoải mái hơn chút. Nhân dịp này nghỉ hưu luôn không?”

Lời lẽ như đùa mà sao chẳng giống đùa chút nào. Tôi thoáng dao động trước ý tưởng của hắn. Ngày nào cũng cùng nhau đi ăn ngon và ngủ nướng đến trưa. Dạo này bận quá nên ý nghĩ đó càng cuốn hút tôi hơn.

“Cả ngày dính lấy nhau thế này thích lắm, đúng không?”

“Á! Sao lại chỗ đó… Ư!”

Nhưng khi tay Yoon Tae Oh từ vai trượt xuống, nắm chặt lấy ngực tôi, suy nghĩ của tôi thay đổi ngay lập tức. Nếu ngày nào cũng dính nhau mà kiểu này, chắc chưa đầy tuần tôi đã thành xác khô bị vắt kiệt hết nước mất.

“Đùa thôi. Hôm nay tha cho em.”

“À, vâng. Cảm ơn nhiều nhé.”

“Mong đến lúc xong đám cưới ngày mai quá.”

May mà Yoon Tae Oh chỉ trêu thôi, không hành tôi lâu rồi buông tay. Nhưng sao lại véo chỗ đó chứ, làm tim tôi đập thình thịch. Dù trong lòng hơi tiếc, nhưng như hắn nói, giờ không phải lúc.

“…Ừ nhỉ. Mai rồi đấy.”

Thời gian trôi nhanh đến vậy từ bao giờ.

“Run không?”

“Có chút…”

Thực ra chỉ cần rảnh chút thôi là tôi đã căng thẳng đến nghẹt thở. Mai tôi sẽ kết hôn. Với Yoon Tae Oh. Như giấc mơ… không, là điều tôi chưa từng dám mơ đến, quá đỗi phi thực tế.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bạn cần đăng nhập để bình luận