Sứ Mệnh Sống Sót Cùng Tên Giám Đốc Điên Rồ
Chương 37
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 37
“…Giám đốc. Sao anh lại đến đây…?”
Yoon Tae Oh dường như đang bỏ qua lời nói của tôi. Dù lời tôi nói chắc chắn vang rõ trong đầu hắn, vậy mà hắn chẳng thèm đáp lại lấy một câu.
“…Ư, ức…!”
Chỉ thấy đầu ngón tay nắm lấy đầu cậu gà mờ trắng bệch vì siết chặt, còn khuôn mặt cậu ta đỏ bừng như sắp nổ tung. Tôi không thể không nghĩ rằng giữa hai người đang xảy ra chuyện gì đó mà tôi chẳng hề hay biết.
“Dừng, dừng lại đã…!”
Won Kyu Il thở hổn hển, từng nhịp thở gấp gáp như thể sắp cạn kiệt sức lực. Cậu ta vội vàng buông tay tôi, chộp lấy cổ tay Yoon Tae Oh đang định giáng xuống đầu mình, nhưng trông chẳng khác gì hành động phản kháng yếu ớt của một đứa trẻ. Rõ ràng, vấn đề không chỉ nằm ở bàn tay đang siết chặt kia.
“Giám đốc! Dừng, dừng lại đi… Khoan đã, bình tĩnh lại!”
Tôi nghi ngờ Yoon Tae Oh đang phát tán rất nhiều pheromone alpha, liền nhanh chóng chạy đến và ôm lấy cánh tay hắn.
“Thư ký Kim lúc nào cũng xử lý công việc kiểu tệ hại thế này sao? Dùng bất cứ cách nào miễn đạt mục tiêu là được à? Hay là vì cái mặt dễ nhìn ấy mà cậu nghĩ mọi chuyện sẽ đơn giản hơn?”
Hắn vẫn siết chặt đầu Won Kyu Il như muốn bóp nát, chỉ quay đầu nhìn tôi với ánh mắt sắc lạnh.
“…Hức…!”
Chắc chắn là hắn đã uống thuốc điều hòa pheromone rồi. Vì vậy, pheromone alpha của hắn không thể ảnh hưởng đến tôi được. Tình trạng cơ thể tôi bây giờ giống như một beta không thuộc giới tính đặc biệt. Nhưng không hiểu sao tôi vẫn cảm thấy nghẹt thở, hai chân như muốn khuỵu xuống. Cơ hoành ở ngực tôi vốn đã yếu ớt càng co thắt hơn, làm một tiếng nấc bật ra trước cả khi tôi kịp phản ứng.
“Không, không phải vậy mà…”
“Đến cuối cùng vẫn còn biện minh sao. Rút khỏi vụ này đi. Nếu làm kiểu đó thì không cần cậu nữa.”
Thái độ của Yoon Tae Oh cũng gay gắt như giọng nói vậy. Tôi chỉ cảm thấy bối rối trước bộ dạng chưa từng thấy của hắn. Và điều đáng sợ hơn là, Yoon Tae Oh nhìn tôi như thể nhìn một đống rác rưởi đáng khinh rồi quay mặt đi chẳng buồn để tâm thêm.
“Cậu lại đây gặp tôi một chút.”
Rồi hắn đưa Won Kyu Il rời khỏi phòng nghỉ trước. Tôi đứng ngẩn ra, nhìn cậu ta thất thần lê bước theo Yoon Tae Oh. Rồi hắn bất ngờ quay lại.
“Không. Thư ký Kim cũng nên nhìn cho rõ mới phải. Đi theo, cả hai người.”
Tôi chẳng hiểu hắn muốn chúng tôi nhìn gì. Chỉ biết mệnh lệnh nặng nề ấy không cho phép từ chối, buộc tôi phải bước đi theo. Mỗi bước chân là một nhịp tim đập loạn, đầu óc ngập tràn những suy nghĩ hỗn độn chẳng thể tập trung vào một điểm. Tôi đành lẳng lặng đi theo Yoon Tae Oh vào văn phòng của hắn.
Cánh cửa văn phòng đóng sầm lại với tiếng “cạch”. Bên trong văn phòng tĩnh lặng quá mức, Yoon Tae Oh cởi áo khoác và lấy ra một điếu thuốc.
Trong văn phòng chỉ còn lại tiếng bước chân “lạch cạch” của Yoon Tae Oh. Hắn vừa hút thuốc vừa đút tay vào túi quần, đi vòng quanh văn phòng. Chính xác hơn là đi vòng quanh Won Kyu Il đang đứng giữa phòng, và vòng tròn đó ngày càng thu hẹp lại.
“Nghe nói cha cậu là Thứ trưởng Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch?”
“Sao… sao giám đốc…?”
Won Kyu Il ngạc nhiên hỏi lại, còn Yoon Tae Oh thì không trả lời mà chỉ nhả ra làn khói thuốc trắng xóa. Và tôi thì tuyệt vọng. Có vẻ như Yoon Tae Oh cuối cùng đã quyết định xử lý mọi việc theo cách của riêng mình.
“Đùa à. Suốt thời gian qua đã nhận bao nhiêu ân huệ rồi, giờ không phải là lúc phải trả sao.”
“…Dạ…?”
“Lo cho con trai học đại học, xin việc cho, tìm nhà cho ở riêng. Giờ lại còn muốn mặc cả với tôi sao?”
…Hắn đang nói cái gì vậy?. Yoon Tae Oh đã biết về Thứ trưởng Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch từ trước rồi sao…?
“Tôi, tôi… ực…!”
Ngay khi Won Kyu Il vừa mở miệng, Yoon Tae Oh đã tiến đến gần và nắm lấy vai cậu ta. Tôi không rõ hắn dùng bao nhiêu sức, nhưng cơ thể cậu gà mờ lập tức đổ sụp xuống sàn như bị nghiền nát.
“Không biết? Vậy gọi điện thoại cho bố cậu đi.”
Yoon Tae Oh vẫn nắm chặt vai Won Kyu Il bằng một tay, đặt chân lên đùi cậu ta đang nằm sõng soài trên sàn. Chính xác hơn là dường như hắn đang nghiền nát nó.
“…Giám đốc…!”
“Ngậm miệng lại, ở yên đó đi.”
Dùng từ “gầm gừ” thì đúng hơn. Ngay khi tôi vừa mở miệng, Yoon Tae Oh đã ra lệnh cho tôi với giọng điệu sắc lạnh hơn rất nhiều so với lúc nãy. Ngay khi chạm mắt với hắn, tôi đã phải giữ chặt hai tay sau lưng trong sự căng thẳng tột độ. Đó là một sự uy hiếp làm tôi không thể nói thêm một lời nào.
“A, bố… ực….”
Trong lúc đó, Won Kyu Il đã gọi điện thoại. Giọng nói run rẩy đến đáng thương cầu cứu cha mình. Và Yoon Tae Oh như thể đã chờ đợi điều này, giật lấy chiếc điện thoại từ tay Won Kyu Il.
“Lâu rồi không gặp, thứ trưởng?”
Chắc chắn rồi, Yoon Tae Oh đã quen biết với Thứ trưởng Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch từ trước.
“Tôi không nói nhiều. Trong vòng một tiếng nữa phải có giấy phép sòng bạc. Cách làm? Tự ông tìm cách mà lo.”
Có vẻ như có một cuộc trò chuyện đang diễn ra, nhưng đó không phải là một cuộc trò chuyện đúng nghĩa. Đó là một mệnh lệnh đơn phương từ Yoon Tae Oh.
“Nếu muốn con trai ông lành lặn trở về nhà thì ông nên nhanh chóng giải quyết chuyện này, phải không?”
Yoon Tae Oh nói xong việc của mình rồi ném mạnh chiếc điện thoại xuống sàn. Cạch! Màn hình điện thoại vỡ tan tành và lăn lóc trên sàn.
“Thế nên mới bảo đừng tham lam quá.”
“Tôi, tôi chỉ làm theo lời bố tôi…!”
Yoon Tae Oh nhấc chân ra khỏi đùi cậu ta. Rồi hắn dùng chân đẩy mạnh vào ngực Won Kyu Il đang ngồi dưới sàn. Nếu cứ để vậy, tôi thực sự sợ cậu ta sẽ gặp chuyện chẳng lành.
“Giám đốc…! Dừng, dừng lại đi… Tôi, tôi chết mất, thế này thì!”
“Tôi đã bảo cậu ngoan ngoãn ở yên đó rồi mà. Giờ thì mệnh lệnh của tôi có vẻ khó nghe lắm sao, thư ký Kim.”
“Không phải vậy mà…”
Nếu tôi bảo giờ nước mắt sắp trào ra thì có ai tin không? Tôi vốn chẳng muốn gắn bó với ai cũng vì thế. Chỉ cần chút tình cảm thôi mà nghĩ đến việc không thể nhìn thấy cậu ta nữa, lòng tôi đã thấy khó chịu rồi.
“Thế này càng làm tôi bực mình hơn.”
“Ư, ức…!”
Có lẽ tôi đã xen vào chuyện không nên xen vào. Chân của Yoon Tae Oh càng dùng sức mạnh hơn để giẫm đạp lên ngực Won Kyu Il.
“…Giám, đốc… xin anh.”
Tôi dồn sức vào bàn tay đang nắm lấy áo sơ mi ở lưng Yoon Tae Oh. Đó là sự van xin và phản kháng lớn nhất mà tôi có thể thể hiện với hắn. Chỉ mở miệng thôi mà tim đã như muốn nhảy khỏi cổ họng, ánh mắt hung tợn của hắn khiến tôi chẳng dám ngẩng đầu lên.
Tí tách. Một giọt gì đó trượt xuống từ khóe mắt, lăn qua mặt tôi.
“Ha, đủ kiểu trò thật đấy.”
Yoon Tae Oh với vẻ mặt đầy tức giận nắm lấy vạt áo tôi và kéo mạnh tôi lại.
“Đi ra.”
Có lẽ nên coi đây là may mắn. Bàn chân đang giẫm đạp lên ngực Won Kyu Il đã dừng lại. Won Kyu Il vẫn chưa hoàn hồn, chạy thẳng ra khỏi văn phòng của Yoon Tae Oh.
Có gì đó… một khoảng trống âm ỉ lớn dần trong lòng. Tôi đã cố gắng hết sức để cứu cậu ta, nhưng cậu ta thậm chí chẳng buồn ngoái lại, mặc tôi bị Yoon Tae Oh túm chặt lấy cổ áo. Chà… Yoon Tae Oh nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn xé tôi ra từng mảnh. Thành thật mà nói, tôi cũng chẳng thể trách cậu ta được.
“Dám khóc trước mặt tôi sao.”
Bàn tay Yoon Tae Oh siết chặt cổ áo tôi, kéo theo cả áo sơ mi, áo khoác và cà vạt, khiến tôi bị nhấc lên nửa vời, buộc phải đối diện với ánh mắt bừng bừng giận dữ của hắn. Tôi biết mình phải nhanh chóng ngừng khóc trước giọng nói giận dữ tột độ của Yoon Tae Oh, nhưng cơ thể tôi không nghe theo ý muốn. Như đang cố tình chống đối, những giọt nước mắt to hơn trào ra dữ dội.
“Kẹt, kẹt ở nách…”
Đau quá. Nhưng Yoon Tae Oh vẫn không có dấu hiệu gì là sẽ buông tôi ra.
“Thật sự là chỉ vì vụ sòng bạc sao?”
Hắn nói gì vậy? Tôi chẳng hiểu, chỉ vội lắc đầu phủ nhận. Dù chẳng rõ hắn đang hiểu lầm gì, cứ phủ nhận trước đã.
“Ha. Cũng chẳng liên quan gì, chứ sao.”
Yoon Tae Oh buông cổ áo tôi ra như vứt bỏ một thứ rác rưởi. Cơ thể tôi được tự do, nhưng lồng ngực vẫn như bị hắn nắm chặt, rung lên từng nhịp khó chịu.
“Ra ngoài.”
Tôi cảm thấy mình nên nói gì đó để biện minh, nhưng đầu óc tôi không thể hoạt động được. Vẻ mặt giận dữ của Yoon Tae Oh lúc này khác hẳn so với bình thường. Trước đây hắn cũng thường xuyên thể hiện bộ dạng này, nhưng tôi chắc chắn rằng lần này hoàn toàn khác biệt. Vậy nên cuối cùng, tôi chẳng nói thêm được gì mà chỉ lặng lẽ quay đi. Lau đôi mắt lem nhem, vừa định mở cửa thì—
“À, chuẩn bị Beta cho kỳ phát tình đi, đừng chỉ có thuốc an thần.”
“…Dạ…?”
Những giọt nước mắt tưởng chừng như không thể ngừng lại cuối cùng cũng dừng hẳn. Tôi dùng lòng bàn tay lau vội những giọt nước mắt cuối cùng rồi đối diện với Yoon Tae Oh để xác nhận xem mình nghe đúng không.
“Có vấn đề gì à?”
“Trước đó… anh đã bảo tôi chuẩn bị thêm thuốc mà…”
Yoon Tae Oh đã châm một điếu thuốc mới, dường như lại lấy lại được sự bình tĩnh của mình. Hắn ngồi dựa vào giữa chiếc bàn lớn, hút mạnh điếu thuốc rồi nhả ra làn khói trắng. Ánh mắt của hắn xuyên qua làn khói nói với tôi. “Loại như cậu thì có gì mà phải bận tâm?”
“Cứ chuẩn bị beta cho tôi đàng hoàng là được.”
Như muốn xác nhận lần cuối, lời nói từ miệng hắn cất lên. Kèm theo đó là một nụ cười khinh miệt mang ý đồ rõ ràng.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.