Sau Khi Nam Chính Nhìn Thấy Bình Luận

Chương 7:

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lương Tùng quay mặt đi: “Đã là tâm ý của Tam công chúa, Nhị tiểu thư cứ nhận lấy.”

Tam công chúa: “Đúng đúng đúng.”

Bình luận nói không sai, chiều hôm sau, quả nhiên Thẩm Phủ đến cầu hôn thật.

Khuôn mặt hắn bị Lương Tùng giẫm đến bầm tím, trông rất buồn cười.

Khi cha ta ra gặp hắn, lại mời cả Lương Tùng đến.

Cha nháy mắt ra hiệu với ta: “Nghe nói Thẩm Phủ kia cực kỳ khó chơi, nên cha dẫn theo Nhiếp chính vương đến chống lưng.”

Ta lặng lẽ gật đầu.

Không hiểu sao, ta luôn cảm thấy trong ánh mắt Lương Tùng có chút bất mãn.

Thẩm Phủ mời một đoàn nhạc công thổi kèn đánh trống trước cổng Tướng phủ, thu hút không ít người vây xem.

Trên n.g.ự.c hắn ta cài một bông hoa đỏ chót, vừa thấy cha ta bước ra, hắn ta lập tức quỳ xuống dập đầu, hô lớn: “Nhạc phụ đại nhân! Con đến cầu hôn!”

Sau đó hắn ta lại nhìn ta bằng ánh mắt si tình: “Thanh Ninh, ta nhất định sẽ không phụ lòng nàng.”

Chỉ vài câu nói đã khiến ta biến thành người đã lén lút đính ước với hắn.

Mọi người xung quanh không biết đầu đuôi tai nheo, đã có người bắt đầu hùa theo.

“Đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ!”

“Tướng gia, người cứ đồng ý đi!”

Thẩm Phủ đắc ý ngẩng đầu.

Cha ta thì tức đến mức nhảy dựng lên, rõ ràng là một văn quan, lại như bỗng nhiên thức tỉnh võ công, đạp thẳng vào mặt Thẩm Phủ.

Ừm.

Còn lấy đà nữa chứ.

“Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, chỉ bằng ngươi cũng dám mơ tưởng đến nữ nhi của ta?”

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
https://www.facebook.com/anthienlinhtruc?mibextid=ZbWKwL

Lương Tùng bước lên, cúi người đỡ cha ta.

“Tướng gia đừng làm bẩn chân mình.”

Hai ám vệ bên cạnh hắn lập tức tiến tới, tả hữu giáp công, đánh cho Thẩm Phủ một trận nhừ tử.

Ta nhìn mà ngây người. Sau khi hoàn hồn, ta vội vàng che mặt khóc nức nở:

“Trạng nguyên lang, ta và ngươi chưa từng quen biết, sao lại có tình ý với ngươi được?”

“Ta nghe nói gần đây trạng nguyên lang hay bàn tán chuyện lập trữ, chẳng lẽ ngươi muốn lôi kéo Tướng phủ chúng ta xuống nước sao?”

Nhắc đến chuyện triều chính, mọi người đều im bặt.

Chuyện lập trữ vốn rất nhạy cảm, hơn nữa đương kim Hoàng thượng mới hơn hai mươi, chỉ có tên ngốc Thẩm Phủ này mới đi khắp nơi bàn tán.

Thẩm Phủ cuống quýt: “Nhị tiểu thư, ngươi...”

Nhưng hắn ta còn chưa kịp nói hết, từ đầu hẻm đã vang lên tiếng khóc xé lòng——

“Phu quân!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-nam-chinh-nhin-thay-binh-luan/chuong-7.html.]

Một nữ nhân quần áo rách rưới, trong lòng ôm một đứa trẻ, tay còn dắt theo một đứa khác nữa đi tới.

Nhìn thấy Thẩm Phủ, nàng ta nghiến răng nghiến lợi: “Thẩm Phủ! Ngươi định bỏ ta và các con sao!”

Không biết Lương Tùng đã đứng sau lưng ta từ lúc nào không rõ, thấp giọng nói:

“Nữ nhân này là thê tử kết tóc của Thẩm Phủ, nàng ta thêu thùa nuôi Thẩm Phủ ăn học. Nhưng sau khi Thẩm Phủ đỗ trạng nguyên, lại quên mất nàng ta, đến cầu hôn ngươi.”

Dừng một chút, đột nhiên hắn ta tiến lại gần, hơi thở phả vào tai ta khiến ta hơi ngứa ngáy.

“Vẫn là ta tốt hơn, đúng không?”

Tim ta đập thình thịch, vội vàng lùi sang một bên.

Thẩm Phủ và nữ nhân kia cãi nhau ỏm tỏi.

Nữ nhân khóc lóc thảm thiết, túm chặt Thẩm Phủ không buông, còn Thẩm Phủ thì một mực nói không quen biết nàng ta.

Nữ nhân kia cũng không phải dạng vừa, trực tiếp kể hết chuyện vợ chồng giữa nàng ta và Thẩm Phủ ra, ngay cả chuyện Thẩm Phủ có nốt ruồi ở đâu cũng nói ra.

Lời này vừa nói ra, xung quanh lập tức xôn xao.

“Chuyện này là thật! Trạng nguyên lang thường xuyên lui tới chốn thanh lâu, mấy hôm trước Xuân Đào cô nương say rượu, cũng nói hắn có nốt ruồi ở đó!”

“Chẳng trách hắn đã là trạng nguyên, mà Hoàng thượng vẫn không cho hắn làm quan.”

“Hắn suốt ngày bàn tán chuyện lập trữ, Hoàng thượng không g.i.ế.c hắn đã là may mắn lắm rồi! Còn cho làm quan?”

Thẩm Phủ tức muốn chết, định đánh người.

Nhưng lại bị người của Lương Tùng giữ chặt, bị nữ nhân kia tát cho mấy cái, răng cũng rụng mất.

Cha ta đứng bên cạnh reo hò, thậm chí còn đạp thêm mấy cái.

Mãi đến khi Thẩm Phủ bị đánh đến thoi thóp, bị người của Lương Tùng vứt đi như rác rưởi, cha ta mới gọi nữ nhân kia lại.

Tuy nữ nhân kia trông rất thảm hại, nhưng cử chỉ lại rất đúng mực.

Nàng ta hành lễ với chúng ta: “Đa tạ các vị ân nhân.”

Hai đứa trẻ cũng bắt chước hành lễ theo.

Ta không đành lòng, vội vàng đỡ nàng ta dậy.

Cha ta tặng nàng ta ngàn lượng hoàng kim, lại sai hộ vệ đưa nàng ta về quê.

Sau khi mọi chuyện được giải quyết xong, cha mới thở phào nhẹ nhõm:

“Chuyện hôm nay, may mà có Vương gia giúp đỡ, Vương gia, ngươi đúng là người tốt! Nếu sau này Vương gia có gì cần đến lão thần, lão thần nguyện muôn c.h.ế.t không từ nan.”

Lương Tùng bình tĩnh gật đầu: “Bổn vương bây giờ có việc cần Tướng gia.”

Cha ta: “?”

“Bổn vương đã nhớ nhung Nhị tiểu thư từ lâu, muốn cưới nàng làm thê tử.”

Cha ta sững sờ, loạng choạng suýt ngã.

Ông ấy lộ ra vẻ mặt khó tin, run rẩy chỉ vào hắn: “Ngươi... ngươi cũng đến cầu hôn?”

Ta ngẩng đầu nhìn về phía bình luận.

【 Ha ha ha ha ha, Tướng gia run luôn rồi! 】

Bạn cần đăng nhập để bình luận