Sau Khi Nam Chính Nhìn Thấy Bình Luận

Chương 3:

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bình luận bay tứ tung, đã bùng nổ.

【 Làm gì vậy! Đây là đang làm gì vậy! 】

【 Nữ chính hôn đi, nữ chính hôn một cái được không? Nữ chính hôn đi, một tệ một lần, rẻ lắm, hôn một cái đi, hôn một cái chơi chơi thôi mà, nữ chính làm ơn hôn một cái đi được không? Hôn một cái chơi chơi thôi mà, một đồng một lần, rẻ lắm, một đồng một lần, rẻ lắm, hôn một cái được không? 】

【 Lầu trên bị điên rồi à? 】

Vừa đi đến trước bàn, đột nhiên Lương Tùng kéo ta vào lòng hắn.

“Nhị tiểu thư, mạo phạm.”

Xung quanh như nóng lên, giọng Lương Tùng cũng hơi khàn khàn.

Ta muốn nói gì đó để làm dịu bầu không khí, nhưng giọng nói còn chưa kịp phát ra đã bị nụ hôn bá đạo của hắn chặn lại.

Mùi hương rượu hoa quế tràn ngập trong khoang mũi.

Ta mềm nhũn người, mắt khép hờ, chìm đắm trong nụ hôn này, không hề phát hiện ra bình luận đang điên cuồng đổi mới.

【 Chết tiệt! Sao lại che rồi! 】

【 Cho ta xem điiii! 】

【 Sao lại thế này, có gì mà hội viên cao quý như ta không được xem? 】

【 Mặc dù vậy, nhưng mà lầu trên, ngươi khóc nhầm mộ rồi, đây không phải... 】

Không biết đã qua bao lâu.

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
https://www.facebook.com/anthienlinhtruc?mibextid=ZbWKwL

Cho đến khi ta bắt đầu thở không nổi, Lương Tùng mới lưu luyến buông ta ra.

“Vương gia.” Ta chỉ vào khóe miệng, nhỏ giọng nói, “Son của ta.”

Hắn thờ ơ lau đi, ánh mắt vẫn đang nhìn ta chằm chằm.

“Tống Thanh Ninh, ngươi dám dụ dỗ bổn vương.”

Ta tức giận.

Sao còn đổ lỗi cho ta?

Nhưng ta hèn, chỉ dám tức mà không dám nói: “Vương gia, rõ ràng vừa rồi là ngươi...”

“Báo một tia (từ lóng của xin lỗi – từ hiện đại).” Lương Tùng hùng hồn dõng dạc: “Nhớ nhầm rồi.”

Bình luận điên cuồng làm mới.

【 Báo một tia? Hắn nói gì? Báo một tia? 】

【 Lầu trên, báo một tia, đúng là báo một tia! 】

【 Có khi nào nam chính có thể nhìn thấy bình luận không? 】

【 Đùa gì vậy? Thế giới này là ảo! Nếu nam chính nhìn thấy bình luận, ta sẽ trồng cây chuối ăn phân... 】

“Đã là lỗi của ta, ta lại đã có tiếp xúc da thịt với ngươi, ta cũng nguyện ý bồi thường cho ngươi.”

Lương Tùng ho nhẹ, cười nói: “Ngươi có bằng lòng gả cho ta không?”

Dừng một chút, hắn lại bổ sung:

“Không phải là ta có ý với ngươi, đây là bồi thường, hiểu không?”

“Vào vương phủ rồi, bổn vương sẽ không chuyên sủng ngươi.”

Ta ngây người.

Còn có chuyện tốt như vậy?

Phải biết rằng, nhiệm vụ cuối cùng của hệ thống chính là muốn Lương Tùng tự nguyện cưới ta!

Chiếc bánh rơi từ trên trời xuống làm ta choáng váng, nhất thời không nói nên lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-nam-chinh-nhin-thay-binh-luan/chuong-3.html.]

“Ta...”

Lương Tùng thu lại nụ cười, nheo mắt nhìn ta: “Ngươi không muốn?”

Hắn tiến lên trước một bước, ép ta vào bàn, hai tay chống ở hai bên người ta, vẻ mặt có chút uất ức: “Hôm qua ngươi còn nói ta là bảo bối của ngươi!

“Trong mật tín ngươi gửi cho ta viết đầy những lời nhớ nhung ái mộ!”

“Xuân phân năm ngoái, ngươi năn nỉ ta đi câu cá với ngươi, nói cá ngươi câu được đều là tình yêu thủy chung không đổi của ngươi dành cho ta!

“Rằm tháng chạp năm kia, ngươi còn nói ta là tim của ngươi, là gan của ngươi, là bảo bối ngọt ngào của ngươi!”

Ta trợn tròn mắt.

“Vương gia, những chuyện này ngươi đều nhớ sao?”

Ta đã sắp quên hết rồi.

Hắn cười lạnh, áp sát vào ta.

“Bổn vương đâu chỉ nhớ! Bổn vương còn...”

“Thôi bỏ đi!

“Ta đã biết từ lâu rồi! Ta là lựa chọn E, là phương án B, là người thứ sáu ở hàng thứ năm, là cúc áo dự phòng của âu phục, là chú chó nhỏ bị ướt mưa, là hộp sữa hết hạn, là quà tặng rẻ tiền vô dụng. Luôn luôn là như vậy, không sao đâu, không cần quan tâm đến ta, ta không có cảm giác gì cả.”

Lương Tùng lải nhải xong còn cắn nhẹ lên cổ ta.

“Đồ lừa đảo.” Hắn lầm bầm.

Ta hít sâu một hơi.

Không phải chứ.

Hắn có biết phương án B là gì không?

Quả nhiên, bình luận lại làm mới càng nhanh hơn.

【 Vương gia đừng như vậy! Thành thân là nhiệm vụ cuối cùng! 】

【 Kiềm chế chút đi nam chính, mặc dù nàng rất quyến rũ, nhưng thành thân rồi ngươi sẽ không được gặp nàng nữa đâu! 】

【 Không phải chứ, thật sự không có ai nghĩ nam chính có thể nhìn thấy bình luận sao? 】

【 Lầu trên, trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra được, biết đâu nam chính cũng là người xuyên sách thì sao? 】

Nhìn bình luận đang được làm mới liên tục, ta chợt sững người.

Thành thân đúng là nhiệm vụ cuối cùng, nhưng sau khi thành thân chỉ là hệ thống biến mất, chứ không phải ta biến mất!

Mấy người này đang nói cái gì vậy?

Ta thử mở miệng, muốn nói cho Lương Tùng sự thật.

Nhưng lại không thể nói ra tiếng.

Do dự một lát, ta nhỏ giọng nói: “Vương gia, ta đồng ý.”

Nhưng Lương Tùng lại như không nghe thấy.

Ta hạ quyết tâm, nói lớn: “Vương gia! Ta đồng ý!”

Lương Tùng nhíu mày, “Ngươi không muốn?”

Ta sốt ruột: “Không phải! Ta muốn! Ta nói là ta muốn! Ta nguyện ý gả cho ngươi!”

Nhưng Lương Tùng lại xua tay, loạng choạng bước ra ngoài.

“Không muốn thì thôi, ngươi đừng vội. Đã không muốn, ta cũng không thể ép, chuyện này để sau hẵng bàn.”

Ta sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, vội vàng đuổi theo, nhưng lại bị hộ vệ của Lương Tùng ngăn lại.

Nhìn bóng lưng hắn biến mất, ta ủ rũ cúi đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận