Sau Khi Nam Chính Nhìn Thấy Bình Luận

Chương 6:

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ta đứng bên bờ suối nước nóng: “Vương gia.”

“Thanh Ninh.” Ánh mắt hắn sâu thẳm khó dò, “Nàng đến rồi.”

Nói xong, hắn lại im lặng kéo y phục xuống thêm một chút.

“A, lạnh quá.”

Bình luận điên cuồng hiện lên.

【 A ha ha ha! Đây là mỹ nhân kế phải không? Có phải hay không? 】

【 Ôi chao, lạnh quá. 】

【 Không chịu nổi nữa rồi. 】

【 Ngươi còn làm trò mèo này nữa, ta sẽ báo quan đấy. 】

【 Có ai còn nhớ, trước đây nữ chính cũng giả vờ bị rơi xuống nước ở đây nha ha ha ha! 】

Ta im lặng.

Hắn đang mỉa mai ta sao?

Đúng không?

Ta sai người lấy một chiếc chăn dày, trực tiếp ném cho Lương Tùng.

“Sau này Vương gia nên mặc nhiều vào, kẻo bị cảm lạnh.”

Lương Tùng ngẩn người, thấy ta xoay người bỏ đi, đột nhiên hắn đứng bật dậy, nắm lấy tay ta khẽ lay lay, cực kỳ đáng thương nói: “Thanh Ninh, ta...”

Tim ta đập loạn xạ, vội vàng hất tay hắn ra.

【 Đinh! Từ chối hảo ý của Lương Tùng ba lần, tiến độ nhiệm vụ 30%! 】

Trở về Tướng phủ, ta trằn trọc không ngủ được.

Vẻ mặt thất vọng của Lương Tùng không phải giả.

Thậm chí còn khiến ta không nỡ từ chối hắn mười lần.

Ba năm nay, mỗi lần công lược, ta đều dốc hết sức lực.

Tuy Lương Tùng luôn lạnh lùng, nhưng khi ta sốt cao, hắn đã đi khắp nơi tìm danh y về cho ta; khi ta mè nheo đòi hắn đi câu cá cùng, hắn đã lặng lẽ che nắng cho ta; khi ta gặp sơn tặc, hắn là người đầu tiên đến cứu ta.

Y phục trang sức đang thịnh hành trong kinh thành, hắn luôn tìm đủ mọi lý do, sai người lén lút đưa đến cho ta.

Những thứ tiểu thư khuê các khác có, Lương Tùng chưa bao giờ để ta thiếu.

Mà những thứ họ không có, Lương Tùng cũng sẽ tìm cho ta.

Haizz, thật phiền muộn. Ta chống cằm nghĩ.

Sau hôm đó, Lương Tùng vẫn sai người đưa đồ đến.

Nhưng là thông qua cha ta.

Mỗi ngày sau khi bãi triều, cha đều hớn hở khoe khoang:

“Vương gia nói ta cần kiệm, thưởng cho ta bộ trang sức hồng bảo!

“Vương gia nói ta làm việc chu toàn, thưởng cho ta gấm vóc!

“Vương gia nói ta chất phác, thưởng cho ta bức tranh quý!”

...

Lâu dần, cả nhà đều nhận ra có gì đó không đúng.

Tổ mẫu lo lắng: “Con trai, ngày nào Vương gia cũng ban thưởng cho con như vậy, chẳng lẽ người có chuyện gì cần đến con sao?”

Mẹ kinh hãi: “Không phải hắn muốn tạo phản đấy chứ?”

Cha hoảng sợ: “Trong kinh có lời đồn, Vương gia thích nam sắc! Chẳng lẽ hắn coi trọng ta rồi?!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-nam-chinh-nhin-thay-binh-luan/chuong-6.html.]

Ta nhịn cười đến mức khó chịu.

Cha à.

Tự tin là tốt.

Nhưng đừng tự tin quá mức!

Cha ta sợ hãi tới mức cáo bệnh ở nhà, mỗi lần Lương Tùng sai người đến thăm hỏi, ông đều sợ đến mặt mày tái mét.

Nửa tháng sau, Tam công chúa gửi thiếp mời, rủ ta đến dự Bách Hoa Yến.

Tại Bách Hoa Yến, ta gặp một nhân vật quan trọng khác.

Tân khoa trạng nguyên, Thẩm Phủ.

Theo cốt truyện, Thẩm Phủ là nam phụ, mục đích chủ yếu là để Lương Tùng ghen, mà Bách Hoa Yến là cơ hội để ta gặp gỡ Thẩm Phủ.

Lúc ta xuống xe ngựa, vừa hay Thẩm Phủ đi ngang qua.

Ta suýt thì ngã, Thẩm Phủ đã vươn tay đỡ ta.

Ta một mình lạc đường, lại gặp đúng Thẩm Phủ đang say khướt.

Ánh mắt chạm nhau, Thẩm Phủ cười nói.

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
https://www.facebook.com/anthienlinhtruc?mibextid=ZbWKwL

“Vừa rồi thấy Nhị tiểu thư, ta đã cảm thấy rất thân thiết, chẳng lẽ Nhị tiểu thư cũng có ý với tại hạ?”

Ta thầm mắng hệ thống c.h.ế.t tiệt, sau đó nhanh chân lùi về sau.

Nhưng Thẩm Phủ say quá rồi, đã mất hết lý trí, hắn ta bước nhanh đến gần ta.

Giây phút nguy cấp, một bóng người lao đến.

Châu ngọc va chạm phát ra tiếng đinh đương.

Bóng người đó đá bay Thẩm Phủ, lo lắng nhìn ta: “Thẩm... Tống nhị tiểu thư, ngươi không sao chứ?”

Là Tam công chúa.

Ta vừa lắc đầu, bỗng nghe thấy giọng nói của Lương Tùng:

【 Thẩm Phủ là nam phụ? Hắn là cái thá gì, cũng dám so sánh với bổn vương?

【 Mọi người ơi, lão bà của ta sẽ không có ý với tên kia thật chứ? Hu hu hu. 】

Lương Tùng đang đứng ở cuối hành lang, mím chặt môi bước tới.

Khi đi ngang qua Thẩm Phủ, hắn “vô tình” giẫm lên mặt đối phương.

Thẩm Phủ kêu lên một tiếng đau đớn.

“Xin lỗi, ta lỡ chân.”

Khóe miệng ta giật giật, mắt nhìn về phía bình luận.

【 Đây là cái gì? Nam phụ? Giẫm một cái. Đây là cái gì? Nam phụ? Giẫm một cái. Đây là cái gì? Nam phụ? Giẫm một cái. 】

【 Cốt truyện quan trọng đến rồi mọi người ơi! Sau Bách Hoa Yến, Thẩm Phủ sẽ nhất kiến chung tình với nữ chính, ngày mai sẽ đến cửa cầu hôn! 】

【 Nam chính, ngươi để tâm một chút đi! 】

Ánh mắt Lương Tùng lóe lên, lại lùi lại vài bước, giẫm thêm một cái lên mặt Thẩm Phủ.

Thẩm Phủ: “Á!!!”

Lương Tùng như mới vừa phát hiện ra hắn ta, khẽ nhíu mày.

“Trạng nguyên lang sao lại ở đây?”

Thẩm Phủ đã tỉnh rượu, vẻ mặt đau khổ: “Nhị tiểu thư, ta...”

Lời còn chưa dứt, Tam công chúa đã kéo ta đi: “Đừng quan tâm tới hắn nữa, ta đã chuẩn bị quà cho ngươi rồi.”

Một nén nhang sau, ta nhìn chằm chằm mười rương trang sức trước mặt Tam công chúa, lại lặng lẽ nhìn Lương Tùng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận