Sau Khi Nam Chính Nhìn Thấy Bình Luận

Chương 1:

 

Công lược nhiếp chính vương ba năm, hắn vẫn không mảy may rung động.

Trong một lần tình cờ, ta phát hiện hắn có thể nhìn thấy bình luận.

【  Nam chính đừng tin, nàng đang lừa gạt ngươi đó!   】  

【  Sau khi nhiệm vụ thành công ngươi sẽ không còn thê tử nữa đâu!   】  

【  Cố chịu đựng đi! Chỉ có nam nhân cố gắng chịu đựng mới có thể khiến nàng động tâm.   】  

Ta lạnh run, cũng chấn động vô cùng.

Vừa quay đầu lại đã thấy Lương Tùng cau mày, vụng về nói chuyện với bình luận:

【  Phải bao lâu mới được?   】  

1.

Công lược Lương Tùng đã ba năm. Ba năm qua, ta dốc hết tất cả vốn liếng, nhưng hắn thật sự khó chơi. Mặc kệ ta trêu chọc thế nào, hắn vẫn không rung động mảy may.

Trong kinh đã sớm có tin đồn, nhiếp chính vương Lương Tùng bạo ngược vô đạo, rất ham nữ sắc.

Nhưng  mấy ngày trước lúc tới hành cung, ta cố ý chỉ mặc sa mỏng đi gặp hắn, lại “trượt chân” rơi thẳng vào suối nước nóng ngay trước mặt hắn.

Sau khi Lương Tùng kéo ta ra xong, ta còn làm ra vẻ mà kéo kéo quần áo xốc xếch, khẽ cắn môi dưới: “A… Lạnh quá.”

Có thể nói, ta chỉ thiếu điều viết rõ hai chữ dụ dỗ lên mặt, nhưng hắn chỉ lạnh nhạt liếc ta một cái rồi cởi áo ngoài của mình ra, khoác lên người ta.

“Sau này nhị tiểu thư vẫn nên mặc nhiều hơn một chút đi, tránh bị lạnh.”

Ta tức tới mức đêm đó lên cơn sốt cao.

Hôm nay ta lại mặc một chiếc váy trễ ngực, bưng bánh trôi ủ rượu mới vừa làm ra khỏi phòng bếp tới tìm hắn.

Nhưng mới vừa bước vào thư phòng, đã thấy hắn đang viết viết vẽ vẽ gì đó với hư không.

Ta tới gần hơn một chút, lại có thể nhìn thấy trong không khí trước mặt hắn hiện lên từng dòng bình luận!

【  Nam chính đừng tin, nàng lừa gạt ngươi đó!   】  

【  Mấy lời tâm tình quê mùa ghê, ta tê cả da đầu, Vương gia, còn ngươi thì sao?   】  

【  Vừa nãy có động đất ư? A, thì ra là ta bị mấy lời tâm tình quê mùa của nữ chính làm đáy lòng chấn động.   】  

Tình huống gì vậy?

Ta nhìn Lương Tùng.

Hắn vẫn chưa phát hiện ta đến, vẫn đang chuyên chú nhìn bình luận.

Trong tay nắm chặt bức mật tín ta sai người đưa đến hôm qua.

Trong mật tín viết đầy những lời đường mật sến súa ——

“Quan niệm sống của ta là sống mười phần, một phần bất biến là yêu ngươi, chín phần còn lại là yêu ngươi gấp bội.”

“Hôm nay ăn lê, Vương gia có biết là lê gì không? Là ta với Vương gia không rời không bỏ (bất ly bất khí – không rời không bỏ, chữ ly và chữ lê đồng âm).”

“Trời lạnh quá, có chuyện gì thì vào trong chăn của ta mà nói.”

“Vương gia đoán xem tim ta ở bên nào? Không phải bên trái, cũng không phải bên phải, mà là ở bên ngươi.”

“Muốn ngọt ngào có trăm cách, ăn kẹo, uống mật, còn có mỗi ngày nhớ ngươi chín mươi tám lần.”

Cuối mật tín còn vẽ một trái tim nhỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-nam-chinh-nhin-thay-binh-luan/chuong-1.html.]

Thân thể ta run lên, tuyệt vọng dâng trào trong đáy lòng.

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
https://www.facebook.com/anthienlinhtruc?mibextid=ZbWKwL

Đậu má.

Khó trách.

Ba năm nay, ta khởi xướng hơn trăm thế tiến công với Lương Tùng, nhưng hắn vẫn luôn hờ hững, cho dù có thoáng chốc động lòng, cũng sẽ bình tĩnh lại ngay.

Ta vốn tưởng Lương Tùng trời sinh lạnh lùng.

Bây giờ xem ra, là đám khán giả kia không có võ đức!

Sao có thể tùy tiện b.ắ.n bình luận như vậy!

Bình luận vẫn đang tiếp tục làm mới.

【 Nhiệm vụ mà thành công ngươi sẽ không còn lão bà nữa đâu! 】

【 Chịu đựng đi! Chỉ có nam nhân “kéo dài” mới có thể khiến nàng động lòng! 】

Lúc bình luận này lướt qua, đột nhiên Lương Tùng nhíu mày.

Hắn trầm ngâm hai giây, lấy tay làm bút, viết chữ giữa không trung.

Chữ hắn viết là chữ phồn thể, ta còn chưa kịp suy nghĩ đã thấy bình luận lại làm mới.

【 Lương Tùng: Bao lâu mới tính là “lâu dài’? 】

【 Lương Tùng: Nửa canh giờ? 】

Có lẽ là hào quang nam chính phát huy tác dụng, bình luận của Lương Tùng chiếm đầy màn hình.

Bình luận bùng nổ.

【 Người phía trước không có võ đức! 】

【 Nói đùa thì nói đùa thôi, đừng lấy chuyện “lâu dài” ra đùa! 】

【 Nửa canh giờ sao đủ, ít nhất cũng phải bảy bảy bốn mươi chín ngày. 】

【 Ha ha ha ha ta cười c.h.ế.t mất. 】

【 Mà này, chẳng phải nhà đài cấm dùng tên nhân vật chính để b.ắ.n bình luận sao? 】

Lương Tùng lại nhíu mày càng chặt hơn, tiếp tục tương tác:

【 Lương Tùng: Bổn vương chính là Lương Tùng. 】

Chỉ là câu bình luận này của hắn vừa được đẩy lên đã bị vô số bình luận phía sau che lấp.

【 Đừng trang bức nữa! Nữ chính đến rồi! 】

【 Váy khoét cổ sâu! Hít hà hít hà! Con gái thật liều lĩnh, con gái thật xinh đẹp! 】

【 Hu hu hu, không thể trách nam chính động lòng, ngay cả ta cũng sắp không nhịn được nữa rồi. 】

Mặt Lương Tùng tối sầm lại, hắn cầm lấy áo choàng bên cạnh, bước nhanh về phía ta.

Khi choàng áo choàng cho ta, động tác của hắn rất dịu dàng, nhưng ngón tay cái lại chạm nhẹ vào xương quai xanh của ta.

Ta run lên.

“Sao nhị tiểu thư lại run?”

Hắn nheo mắt, nhìn ta bằng ánh mắt dò xét.

Ta lại run càng dữ dội hơn: “Ta... ta ta lạnh.”

“Lạnh thì đừng mặc ít như vậy.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận