Sau Khi Nam Chính Nhìn Thấy Bình Luận

Chương 2:

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5pucxrInI7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Không biết vì sao, ta lại nghe ra được vài phần bực bội từ trong lời nói của hắn.

Dù run nhưng vẫn phải tiếp tục công lược.

Ta thở dài một hơi, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại.

“Vương gia, phòng bếp mới làm bánh trôi ủ rượu, ta nghĩ Vương gia sẽ thích nên đặc biệt mang đến cho Vương gia.”

Lương Tùng nhướng mày, ngũ quan lạnh lùng cứng rắn thả lỏng hẳn, sát khí cũng bị thu liễm lại, ừ nhỏ một tiếng.

Ta xách hộp thức ăn đến trước bàn, lấy ra hai bát bánh trôi ủ rượu.

Lương Tùng rất cẩn thận, trước khi ăn thứ gì nhất định phải có người thử qua.

Ta tự mình nếm thử một miếng, còn chưa kịp nói gì, Lương Tùng đã nghiêng người tiến lại gần, múc một miếng từ thìa của ta.

“Rất ngọt.”

Hắn dừng lại, như chợt nhớ ra điều gì, hắn lại khôi phục vẻ lạnh lùng như trước.

“Bổn vương chỉ sợ ngươi hạ độc.”

“Bánh trôi ủ rượu này... cũng không ngọt lắm.”

Ta đã quen với việc bị hắn cự tuyệt, lặng lẽ dọn hộp thức ăn.

Trước khi ra ngoài, Lương Tùng lại gọi ta lại:

“Nhị tiểu thư, hình như nàng đã quên gì đó.”

Quên gì nhỉ?

Ta ngẩn người.

Đột nhiên ta sực nhớ ra, mỗi lần chia tay Lương Tùng, ta đều phải nói một câu sến súa.

Không phải đâu?

Mỗi lần ta nói ra, Lương Tùng đều tỏ vẻ không hứng thú lắm.

Cùng lúc đó, bình luận nổ tung.

【 Vương gia, nhìn dáng vẻ mất giá của ngươi kìa! 】

【 Lần này nữ chính đi mà không nói câu sến súa nào cả. 】

【 Vương gia, giữ vững lập trường! Lời ngon tiếng ngọt không có sau này còn có thể bổ sung, nhưng lão bà mất rồi sẽ không tìm lại được đâu! 】

Lương Tùng ho nhẹ một tiếng.

Trong mắt lộ ra vẻ mong đợi.

“Vương gia.” Ta hạ quyết tâm nói, “Đây là mu bàn tay của ta, đây là mu bàn chân của ta, mà ngươi, chính là bảo bối của ta.”

Vừa dứt lời, Lương Tùng đã đóng sập cửa lại.

Bình luận cũng biến mất.

Ta được ám vệ thân cận của Lương Tùng hộ tống về phủ Thừa tướng.

Về đến phòng, ta lập tức gọi hệ thống:

“Hệ thống, tại sao Lương Tùng lại nhìn thấy bình luận?”

“Việc này không thuộc quyền quản lý của hệ thống! Nhắc nhở kí chủ, nhiệm vụ hôm nay lại thất bại rồi!”

Nhiệm vụ thất bại...

Ta thở dài.

Mỗi lần ta tỏ tình và bày tỏ thiện ý với Lương Tùng, kỳ thực đều là vì nhiệm vụ của hệ thống.

Ba năm trước, ta bị ép xuyên vào thế giới trong sách.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-nam-chinh-nhin-thay-binh-luan/chuong-2.html.]

Cơ thể này vốn rất yếu ớt, xuyên sách được một tháng, ta bệnh tật liên miên, mỗi ngày đều phải sống lay lắt.

Đúng lúc ấy, hệ thống xuất hiện.

Hệ thống có thể làm dịu và chữa khỏi bệnh tật của ta, đổi lại ta phải hoàn thành nhiệm vụ hệ thống.

Nhiệm vụ chính là công lược Lương Tùng, dưới nhiệm vụ này còn có rất nhiều nhiệm vụ phụ.

Khác với hệ thống công lược khác, ta không thể xem được độ hảo cảm của Lương Tùng.

Mỗi nhiệm vụ, chỉ khi Lương Tùng thật lòng tiếp nhận sự công lược của ta mới có thể tính là thành công.

Cho dù trong lòng Lương Tùng có thích, nhưng chỉ cần ngoài miệng hắn vẫn còn khách sáo từ chối, cũng sẽ tính là nhiệm vụ thất bại.

Lúc mới bắt đầu công lược, ta liên tục thành công.

Khi đó ta còn tự mãn, cho rằng Nhiếp chính vương mặt lạnh cũng chỉ đến thế mà thôi, nhưng không lâu sau, nhiệm vụ liên tục thất bại.

Cho đến bây giờ.

Nghĩ đến bình luận kỳ quái kia, ta muốn khóc mà không có nước mắt:

“Hệ thống, ta nghi ngờ là do bình luận.”

“Không giải quyết được vấn đề bình luận, Lương Tùng sẽ không động lòng với ta!”

Hệ thống làm ngơ: “Kí chủ đừng nghĩ nữa, nghỉ ngơi đi thôi, nhắc nhở thân thiện: Ngày mai cũng có nhiệm vụ phụ đấy!”

【 Nội dung nhiệm vụ: Cứu Lương Tùng trúng xuân dược. 】

Ta: “???”

Xuân dược?

Lương Tùng?

Không đùa chứ?

Ngày hôm sau, sau bữa trưa, ta ngồi kiệu nhỏ đến vương phủ.

Còn chưa gặp được Lương Tùng đã thấy bình luận bay khắp nơi.

【 Vương gia đã chuẩn bị xong chưa! 】

【 Kéo dài! Nhớ phải kéo dài! 】

Ta: “...”

Cái gì thế này!

【 A a a! Nàng đến rồi! Ta thả pháo hoa đi! Bùm bùm bùm! 】

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
https://www.facebook.com/anthienlinhtruc?mibextid=ZbWKwL

【 Đấu giá nụ hôn đầu của Vương gia! Giá khởi điểm một tệ! 】

Ta rón rén bước vào thư phòng của Lương Tùng.

Nhưng dù ta có cẩn thận đến đâu cũng không thể thoát được ánh mắt của Lương Tùng.

Hắn nghiêng người dựa vào bàn, đột ngột ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt nhìn ta chằm chằm.

Y phục đã bị hắn tự tay xé rách, lộ ra lồng n.g.ự.c trắng nõn rắn chắc, đôi mắt đen long lanh nước, một chút đỏ ửng thoáng hiện trên đuôi mắt.

Trong thư phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

Lương Tùng vô thức nuốt nước bọt, thở hổn hển nói: “Thanh Ninh, lại đây.”

Ong một tiếng.

Đầu óc ta trống rỗng.

Hai chân như không còn nghe theo sai sử, chậm rãi bước về phía Lương Tùng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận