“Nhị tiểu thư sao không ngẩng đầu? Chẳng lẽ bổn vương xấu xí đến vậy sao?”
Bất ngờ bị gọi tên, ta vô thức ngẩng đầu lên, lại thấy được đôi mắt có chút tức giận của Lương Tùng.
Công bằng mà nói, Lương Tùng rất tuấn tú, nhưng trên người hắn luôn tỏa ra sát khí bức người, khiến người ta vừa nhìn đã sợ.
Ta cười lấy lòng: “Vương gia, lần đầu gặp mặt...”
“Lần đầu gặp mặt?” Lương Tùng cố ý nhấn mạnh bốn chữ này, cười như không cười, “Nhị tiểu thư trông rất giống một cố nhân của ta.”
Phía sau hắn, bình luận điên cuồng hiện lên.
【 Hắn sốt ruột rồi, hắn sốt ruột rồi, hắn sốt ruột rồi! 】
【 Mùi chua này ở đâu ra vậy? 】
【 Mau dỗ dành hắn! Mau dỗ dành hắn! Mau dỗ hắn đi a a a a! 】
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
https://www.facebook.com/anthienlinhtruc?mibextid=ZbWKwL
【 Ôi chao, lão bà giả vờ không quen biết kìa! 】
Bầu không khí càng thêm ngượng ngùng, cha kinh ngạc nhìn ta và Lương Tùng, sau đó vội vàng giảng hòa:
“Tiểu nữ nghịch ngợm, mong Vương gia thứ lỗi, không biết hôm nay Vương gia đến đây là có việc gì?”
Lương Tùng trầm ngâm một lát, “Ta đi ngang qua Tướng phủ, ngửi thấy mùi cơm canh thơm phức.”
Hắn vừa dứt lời, cả nhà ta đã im bặt.
Cơm canh thơm phức?
Lương Tùng, mũi ngươi là mũi chó sao?
Nhưng hắn lại chẳng mảy may quan tâm, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh ta.
Bữa cơm này, ngoại trừ Lương Tùng, ai nấy đều ăn không ngon.
Trước khi rời đi, Lương Tùng nhận lấy một chiếc hộp gấm từ tay hộ vệ.
“Mấy hôm trước, bổn vương tình cờ có được một ít cực phẩm Đông châu, rất xứng với dung nhan của Nhị tiểu thư.”
Ánh mắt sáng rực của hắn nhìn ta chằm chằm, mà ta thì lại có chút phấn khích.
Tặng ta Đông châu, đây chẳng phải là muốn lấy lòng ta sao?
“Vương gia khách sáo rồi, Đông châu này quá quý giá, tiểu nữ không dám nhận.”
Lương Tùng sững người, ánh mắt có chút ảm đạm.
Bên tai vang lên tiếng thông báo của hệ thống: “Đinh! Từ chối ý tốt của Lương Tùng một lần, tiến độ nhiệm vụ 10%!”
Cuối cùng hộp Đông Châu vẫn được giữ lại Tướng phủ.
Ta không nhận, Lương Tùng bèn chuyển sang tặng cha: “Nếu Nhị tiểu thư đã không thích, ta thấy Đông Châu này cũng rất hợp với Tướng gia, vậy tặng cho Tướng gia.”
Sau khi hắn rời đi, cha tức đến mặt mày tái mét.
Bởi vì hộp Đông Châu đó toàn là trâm cài nữ trang, chẳng liên quan gì đến ông ấy cả.
Những món trang sức đó sáng lấp lánh, lại đúng kiểu ta thích.
Trong lòng ta khẽ động, chợt nhớ tới ánh mắt của Lương Tùng lúc rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-nam-chinh-nhin-thay-binh-luan/chuong-5.html.]
Cha trầm mặc nửa canh giờ, như đang suy nghĩ điều gì.
Một lúc sau, ông nghiêm nghị nhìn ta: “Thanh Ninh, con nói thật cho cha.”
Ta giật mình, đang định tìm cách giải thích, đã thấy cha đỏ mắt: “Có phải tên tiểu tử thối Lương Tùng đó, nó muốn, nó muốn con làm... muốn con làm thế thân cho nữ nhân kia không?”
Chưa đợi ta trả lời, cha đã lại thở dài, nói lớn: “Con gái ngoan, con yên tâm, nếu Lương Tùng dám có ý đồ gì với con, dù phải liều mạng cha cũng sẽ lôi hắn xuống ngựa!”
Ta dở khóc dở cười, bèn tìm đại một lý do cho qua chuyện: “Không có đâu cha, có lẽ Vương gia muốn kết giao với người nên mới thông qua con để lấy lòng người thôi.”
…
Ngày hôm sau, Lương Tùng sai người đưa mật thư cho ta.
Mật thư do chính tay hắn viết.
Ta mở ra, thấy hắn học được mấy câu sến súa từ đâu không rõ ——
【 Ta sai rồi. Sai ở đâu? Yêu nàng, ta không biết phải làm sao. 】
【 Thân thể ta rất tốt, có thể cầm thương, có thể vác gạo, nhưng không chịu nổi nhớ nàng. 】
【 Ta bị bệnh rồi, nàng đến thăm ta đi được không? Bởi vì tâm bệnh cần tâm dược mới có thể trị. 】
...
Cuối thư, hắn còn học theo ta, vẽ một trái tim méo mó.
Nghĩ đến dáng vẻ lúng túng của hắn khi viết thư, ta không nhịn được phì cười.
Người đưa thư thấy ta cười, vội vàng nói: “Nhị tiểu thư, Vương gia thật sự bị bệnh, xin người tối nay hãy đến thăm hắn.”
Ta thuận tay cầm giấy bút, viết thư trả lời Lương Tùng:
【 Uyển chuyển cự tuyệt nè. 】
Sau khi người đưa thư rời đi, tiếng thông báo của hệ thống lại vang lên:
“Đinh! Từ chối ý tốt của Lương Tùng hai lần! Tiến độ nhiệm vụ 20%!”
…
Sau khi mật thư được gửi đi, Lương Tùng không còn tin tức gì nữa.
Hôm sau, cha ta vừa bãi triều về đã rụng rời chân tay: “Trời ơi, Lương Tùng kia quả thực không phải người!”
“Hắn lại mắng tất cả thị vệ trực đêm hôm qua một trận, nói bọn họ bắt người tra hỏi thô lỗ, không quan tâm đến tính mạng của bá tánh, khiến ban đêm không ai dám ra ngoài!”
Ta lặng lẽ cúi đầu.
Đêm đó, thị vệ thân cận của Lương Tùng đến Tướng phủ.
“Nhị tiểu thư, Vương gia thật sự bị bệnh, xin người hãy đến thăm ngài ấy.”
Ta sợ Lương Tùng lại giận chó đánh mèo lên người khác, nên đành đồng ý.
Tên thị vệ đó trực tiếp đưa ta đến hành cung.
Lương Tùng đang ngâm mình trong suối nước nóng, nghe thấy tiếng bước chân, mắt hắn sáng lên.
Hắn chỉ mặc một lớp trung y mỏng manh hơi xộc xệch, để lộ ra cơ bắp rắn chắc.
Thấy ta đến gần, hắn lại che miệng ho khan.