Sau Khi Nam Chính Nhìn Thấy Bình Luận

Chương 4:

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngay sau đó, lại nghe thấy giọng nói của Lương Tùng:

【 Mọi người ở đây có ai hiểu! Để được ở bên ta mãi mãi, nàng đã nén nước mắt từ chối gả cho ta, nàng thật lòng với ta, ta khóc mất. 】

Ta ngẩng đầu, liền thấy bình luận của Lương Tùng đang bay khắp nơi, còn có thêm hiệu ứng âm thanh, phát đi phát lại bên tai ta.

Cùng lúc đó, thông báo của hệ thống cũng vang lên.

“Đinh! Nhiệm vụ thất bại!”

Ta ngây người: “Hệ thống, không phải ta đã giải dược cho Lương Tùng rồi sao? Ngươi xem hắn đã bình thường trở lại rồi!”

Hệ thống: “Hi hi, Lương Tùng vốn không hề trúng thuốc!”

Không trúng thuốc?

Ta đứng ngây ra đó.

Nhưng rõ ràng Lương Tùng đầy dục vọng...

Nếu hắn không trúng thuốc, vậy chẳng lẽ tất cả đều là Lương Tùng giả vờ?

Mà bình luận lại liên tục khuyên Lương Tùng phải kiềm chế...

Một suy nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu ta, ta hít sâu một hơi, nghiêm túc nói với hệ thống: “Liệu có khả năng nào đó, Lương Tùng cũng thích ta không?

“Tại sao ta không thể nói sự thật cho Lương Tùng?”

Hệ thống im lặng vài giây, đột nhiên phát ra tiếng cảnh báo.

“Kí chủ, trước khi nhiệm vụ hoàn thành, những từ ngữ liên quan đến nhiệm vụ sẽ bị hệ thống tự động che chắn!”

Sau một hồi rè rè, nó lại nói, giọng điệu yếu ớt hơn hẳn, “Dù nam chính có thích kí chủ hay không, vẫn phải lấy việc hoàn thành nhiệm vụ làm trọng!”

Ta càng thêm chắc chắn: “Ta muốn xem độ hảo cảm của Lương Tùng!”

Hệ thống: “Từ chối!”

Ta không chịu bỏ qua.

Sau một hồi năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng hệ thống cũng đồng ý.

Có thể xem độ hảo cảm của Lương Tùng, nhưng có một điều kiện tiên quyết ——

Ta cần phải từ chối ý tốt của Lương Tùng mười lần.

Có lẽ sợ ta dây dưa, hệ thống nói xong liền nhanh chóng chuyển sang chế độ ngủ đông.

Ta: “...”

Phải biết, bình thường toàn là ta chủ động đi lấy lòng Lương Tùng, dùng trăm phương ngàn kế, nhưng hắn vẫn có thể ngồi yên không loạn.

Muốn Lương Tùng chủ động bày tỏ với ta...

Rốt cuộc là ta điên rồi hay là hệ thống điên rồi?

Quả nhiên.

Nửa tháng trôi qua, không có ta chủ động tìm Lương Tùng, ta và hắn gần như không có cơ hội gặp mặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-nam-chinh-nhin-thay-binh-luan/chuong-4.html.]

Ta buồn bã đến mức ăn không ngon, ngủ không yên, ngay cả gạo ngọc trai được ban thưởng cũng chỉ ăn được ba bát.

Cha ta cũng buồn bã: “Con gái ngoan, thân thể con vốn đã yếu ớt, giờ lại ăn ít đi, có phải con đang phiền lòng chuyện gì không?”

Ta liên tục lắc đầu, chỉ nói là mình đang giảm cân.

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
https://www.facebook.com/anthienlinhtruc?mibextid=ZbWKwL

Cha ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhắc đến chuyện triều đình, cha ta lại cau mày.

Mẹ ta thương cha, vội vàng hỏi nguyên do.

“Hai người ở trong nhà, không biết chuyện triều đình.” Cha ta hất tay áo, than thở: “Dạo này nhiếp chính vương Lương Tùng không vui, ngày nào cũng gây khó dễ cho các đại thần chúng ta!

“Hôm qua, hắn trách chó của Bùi thị lang sủa trước cửa phủ hắn, làm khách quý của hắn không dám đến.”

“Hôm kia, hắn trách Ninh Dương Hầu cưỡi ngựa làm bẩn đường phố, khiến khách quý của hắn không muốn ra ngoài.”

“Hôm kìa, hắn chê Hoắc tiểu tướng quân mang kiếm vào vương phủ, làm khách quý của hắn không vào nữa.”

Ngay cả bà nội đã quen với sóng gió, lúc này cũng ngạc nhiên, vô thức nắm chặt chuỗi tràng hạt trong tay.

“Trời đất, là vị khách quý nào mà lại khiến Nhiếp chính vương để tâm như vậy?”

“Nghe nói là một kỳ nữ, sau khi cướp đi trong trắng của Vương gia nàng liền bỏ trốn, chẳng qua chỉ là chuyện phong lưu mà thôi.”

Cha ta cau mày cảm thán, ánh mắt nhìn sang ta đang ngây người, lại mỉm cười hài lòng, “Vẫn là Thanh Ninh nhà ta ngoan ngoãn, không uổng công ta dạy dỗ.”

Ta cười gượng gạo, vội vàng cúi đầu ăn cơm.

Cha.

Liệu có khả năng nào, kỳ nữ trong miệng cha chính là cô con gái ngoan ngoãn của cha không!

Dù sao cũng là thời cổ đại, vì danh tiết nữ nhi, ba năm công lược Lương Tùng, phần lớn ta đều hành động vào lúc đêm khuya.

Thỉnh thoảng gặp mặt Lương Tùng ban ngày, cũng là cải trang kín mít, quả thực xứng danh bậc thầy ngụy trang.

Gia nhân trong vương phủ nổi tiếng kín miệng, cho dù hành động của ta có hoang đường đến đâu, cũng sẽ không để lộ ra nửa lời.

Nhưng ta không ngờ, chỉ mới nửa tháng không đến, Lương Tùng đã sốt ruột.

Đang lúc ta do dự không biết tối nay có nên đến vương phủ một chuyến hay không, thì đầy tớ của cha ta đã vội vã chạy vào.

“Tướng gia! Không xong rồi! Không xong rồi!

“Nhiếp chính vương, Nhiếp chính vương... hắn đến phủ chúng ta rồi!”

Cha thất sắc, bỗng đứng bật dậy, giọng nói run rẩy: “Nhanh! Mau đi bẩm báo với Vương gia, nói ta không có ở đây!”

Nhưng đầy tớ còn chưa kịp ra khỏi cửa, bên ngoài đã truyền tới tiếng bước chân vững vàng.

Cộp, cộp, cộp.

Khiến cả nhà ta run lên bần bật.

“Tướng gia, thật trùng hợp.”

Lương Tùng bước vào, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người trong phủ.

Ta cúi gằm mặt, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận