Sau Khi Cộng Cảm Với Bạn Cùng Phòng Cao Lãnh
Chương 4:
Chương 4:
Chờ khi tôi tắm rửa xong đi ra, thấy Chu Cảnh Hoài đang định ra ngoài.
Giờ này, chắc chắn là hắn muốn đi căn tin ăn cơm.
Nghĩ đến cảm giác bành trướng khủng bố tối hôm qua, tôi vội vàng mở miệng gọi hắn:
“Chu Cảnh Hoài, cậu tính đi căn tin à?”
Hắn liếc tôi một cái.
“Ừ.”
“Vậy tôi có thể đi chung với cậu không?”
Tôi vừa nói vừa lộ ra nụ cười thân thiện lấy lòng, sợ bị từ chối.
Không đi theo không được, tôi phải bảo hắn ăn ít một chút mới được.
Bằng không đợi tới lúc kiểm tra thể chất một ngàn mét, tôi không chỉ mệt tới mức tim muốn nổ tung, mà chắc chắn còn sẽ chạy đến nôn ra.
Vốn tưởng rằng Chu Cảnh Hoài sẽ từ chối tôi, nhưng không ngờ hắn lại gật đầu.
Mi tâm hắn khẽ buông lỏng, phảng phất như người mặt lạnh vừa rồi không phải hắn:
“Được.”
Tôi có chút bất ngờ, nhưng lập tức cười tủm tỉm gật đầu.
“Vậy phiền cậu đợi tôi một chút được không?”
“Ừ, đi thay quần áo đi.”
“Được được.”
Tôi vội vàng chạy về khoác áo hoodie lên, sau đó hấp tấp đi theo Chu Cảnh Hoài đến nhà ăn.
Trong lòng ấp ủ xem chút nữa như nói thế nào mới có thể khuyên hắn ăn ít lại một chút mà không bị hắn đánh.
Không thể không nói, đi chung với nam thần trường học, tỷ lệ quay đầu lại gần như là 100%.
Khi mọi người nhìn về phía hắn cũng sẽ lơ đãng liếc tôi một cái.
Khiến cho một đứa ít được chú ý như tôi có chút toát mồ hôi.
Tôi lặng lẽ lùi lại hai bước, kéo dài khoảng cách.
Nhưng Chu Cảnh Hoài lại dừng bước chân lại, nghiêng đầu bình tĩnh nhìn về phía tôi:
“Mạnh Nhiên, làm sao vậy?”
“Không, không có việc gì.”
“Lại đây.”
Giọng điệu của hắn rất nhẹ, nhưng lại khiến tôi cảm thấy không dám trái lời.
Tôi chậm rãi dịch người qua, Chu Cảnh Hoài trực tiếp giơ tay kéo mũ áo hoodie của tôi lên.
Cái mũ rộng thùng thình che khuất phần lớn ánh mắt mọi người.
“Được rồi, đi thôi.”
Tôi dừng một chút.
Chu Cảnh Hoài đúng là người tinh tế.
Nếu hắn không sợ đồng tính thì tốt rồi, có lẽ tôi đã có thể trở thành bạn bè tốt với hắn.