Sau Khi Cộng Cảm Với Bạn Cùng Phòng Cao Lãnh

Chương 3:

Chương 3:

 

Ai đời một đêm làm chuyện đó những hai lần liên tục không cần nghỉ ngơi như thế!

 

Hả!

 

Không sợ thận hư sao?!

 

Nghe tiếng Chu Cảnh Hoài nhẹ nhàng lên giường ngủ, tôi mệt mỏi nhắm mắt lại.

 

Không tắm nữa.

 

Sáng mai lại tắm.

 

Bẩn thì bẩn, dù sao tôi cũng mệt đến mức không thể động đậy nổi rồi.

 

Không thể không nói, lần này tôi chọn đúng rồi.

 

Sáng sớm ngày hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, tôi đã thốt lên một tiếng nghẹn ngào.

 

Trong ký túc xá yên tĩnh, tiếng ngáy của Đại Tráng cũng vì thế mà dừng lại.

 

Đầu óc còn chưa kịp phản ứng, tay của tôi đã vội vàng nhét cái gối vào miệng.

 

Gian nan chặn hết tất cả âm thanh xấu hổ không chịu nổi kia.

 

Tiếng ngáy của Đại Tráng lại vang lên.

 

Tôi run rẩy vén rèm giường lên, nhìn thấy cái giường trống của Chu Cảnh Hoài cùng với phòng vệ sinh đang đóng cửa sáng đèn.

 

Tôi c.h.ế.t lặng.

 

Trai thẳng các người đều sung sức như vậy sao?

 

 

Lúc Chu Cảnh Hoài đi ra vừa vặn đối mặt với người đang đứng phía ngoài nhà vệ sinh là tôi đây, ánh mắt giao nhau.

 

Thần sắc hắn vẫn lạnh nhạt như mọi khi, nhưng đuôi mắt lại ánh lên chút vui vẻ.

 

Còn tôi thì cầm quần mới, mặt đỏ tới tận mang tai, hệt như tôi mới là người vừa làm chuyện xấu xong vậy.

 

Tôi không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi.

 

Nhất định phải nhắc nhở hắn một chút.

 

Nếu không, chưa biết chừng hắn chưa bị thận hư thì tôi đã phải uống thuốc bổ thận rồi!

 

“Chu Cảnh Hoài, tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu!”

 

“Ừm?”

 

Hắn cụp mắt nhìn tôi, đôi mắt đen láy như có thể nhìn thấu được sự quẫn bách của tôi.

 

Không hiểu sao dũng khí mới vừa nhen nhóm trong lòng lại bị dập tắt.

 

Tôi ấp úng nói:

 

“Cậu có thể... Có thể...”

 

“Có thể cái gì?”

 

Thôi xong.

 

Tôi không dám nói, cũng không nói nên lời.

 

Bả vai rũ xuống, tôi ủ rũ nói: “Cậu có thể tránh ra một chút được không, tôi muốn đi vệ sinh.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận