Sau Khi Cộng Cảm Với Bạn Cùng Phòng Cao Lãnh

Chương 2:

Chương 2:

 

Tôi không chỉ phải chịu đựng cái bụng căng trướng, còn phải đè nén loại cảm giác mẫn cảm đáng xấu hổ kia.

 

Đúng là khó khăn nhân đôi.

 

Tôi nhất thời u oán không thôi, ánh mắt cũng tràn đầy tủi thân.

 

“Mạnh Nhiên, làm sao vậy?”

 

Có lẽ là do tầm mắt của tôi quá đột ngột, đột nhiên Chu Cảnh Hoài quay đầu nhìn tôi, con ngươi đen kịt.

 

Tôi lập tức lúng túng xua tay.

 

“Không, không có việc gì, mình ngẩn người thôi, cậu mau đi tắm đi, sắp hết nước nóng rồi.”

 

Chu Cảnh Hoài không hỏi thêm gì, gật đầu rồi đi vào phòng vệ sinh tắm rửa.

 

Tôi bất mãn vỗ vỗ cái bụng mềm mại, xoay người trở về trên giường chuẩn bị chịu đựng.

 

Không bao lâu, cảm giác vuốt ve quen thuộc truyền tới, theo đó là sự đụng chạm run rẩy quen thuộc.

 

Chỉ có điều hôm nay lúc Chu Cảnh Hoài tắm hình như hơi lâu.

 

Bình thường hắn tắm thường chỉ mất 10 phút, hôm nay đã mười lăm phút trôi qua rồi, sao còn chưa ra?

 

Tắm nữa da sẽ tróc hết mất.

 

Tôi mơ màng vén rèm giường lên định thò đầu ra xem tình hình thế nào, kết quả một giây sau, eo đột nhiên mềm nhũn ra.

 

Suýt chút nữa ngã xuống.

 

Bởi vì tôi cảm giác thân thể của mình có chút không thích hợp.

 

 

Phòng ký túc xá lúc 11 giờ đêm.

 

Tôi đầu đầy mồ hôi cuộn tròn trên giường, cả người như mất hết sức nhưng vẫn cố cắn lấy ga gối của mình.

 

Nước bọt như thuận theo gò má chảy xuống, ướt nhẹp.

 

Nhưng tôi chẳng rảnh bận tâm đến việc lau nó đi.

 

Một tay tôi bất lực che mắt, một tay nắm chặt ga giường.

 

Toàn thân túa đầy mồ hôi, tim đập nhanh gấp đôi, kích thích cũng gấp đôi.

 

Chu Cảnh Hoài nhìn thì cấm dục, lạnh lùng, vậy mà trong âm thầm hắn lại làm chuyện đó ngay trong phòng vệ sinh ký túc xá!?

 

Đã nửa giờ rồi, có phải hắn có vấn đề gì không?

 

Tôi vừa rơi lệ vừa khóc thút thít.

 

Cũng không biết qua bao lâu, loại cảm giác này mới lắng xuống.

 

Tôi nhả ga gối ra, há miệng thở hổn hển không thành tiếng.

 

Nghe Chu Cảnh Hoài bước ra từ trong phòng vệ sinh, còn thấp giọng nói chuyện game với đám Đại Tráng, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng.

 

Tất cả như thường.

 

Giống như hắn chưa từng làm chuyện gì khuất tất.

 

Được rồi, chỉ có tôi là người đen đủi thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận