Chúng ta nịnh bợ hắn thì là tham lam địa vị, không có khí tiết.
Còn Châu Tố Y miệng nói không cần, tay thì nhận hết đồ tốt trong cung lại là thanh cao thoát tục, không nhiễm bụi trần.
Kiếp trước, ta từng vì thế mà đau lòng, tự trách, tự dằn vặt.
Nhưng kiếp này, ta đã nghĩ thông suốt rồi.
Nếu hoàng đế thấy ta chướng mắt, vậy ta loại bỏ hắn là xong.
Chỉ cần trong thế giới của ta, đều là những người thuận mắt ta là đủ.
Vậy mới là chính đạo.
11
Không biết hoàng đế đã dùng cách gì mà thuyết phục được Châu Tố Y.
Cuối cùng nàng ta cũng đồng ý bỏ thai.
Ta rất vui, đích thân dẫn theo các thái y đến kê đơn thuốc.
“Đây là thuốc sẩy thai của Tống ngự y, thuốc hơi đắng một chút nhưng hiệu quả tuyệt vời, danh tiếng vang xa.”
“Còn đây là của Triệu ngự y, tính thuốc dịu nhẹ, không hại đến thân thể, nhưng phát tác chậm, nếu dùng thì cô nương phải chịu đau hơi lâu một chút.”
“Còn đây là của Khổng ngự y, dược tính hơi mạnh, phát tác rất nhanh, nhưng sau khi dùng ít nhất ba tháng không thể hầu hạ bệ hạ được.”
Sắc mặt Châu Tố Y trắng bệch như tờ giấy.
“Quý phi, ngươi đang dọa ta sao?”
Ta chẳng buồn đáp lời, quay sang nhìn hoàng đế, dịu dàng nói:
“Bệ hạ, người chọn giúp Châu cô nương đi thôi. Bây giờ thần thiếp nói gì, e là Châu cô nương cũng chẳng muốn nghe.”
Ta bước đến sau lưng hoàng đế, nở một nụ cười đầy khiêu khích với Châu Tố Y.
Kiếp trước, nàng ta từng làm như vậy, từng dùng vẻ yếu đuối, nhẫn nhịn của mình để khiến hoàng đế thấy ta là kẻ độc địa, ganh ghét, ngang ngược.
Kiếp này, ta trả lại nàng y nguyên.
Chỉ hy vọng nàng ta chịu nổi.
Hồng Trần Vô Định
Hoàng đế khẽ khàng khuyên:
“Tố Y, nàng chọn một loại đi.”
Châu Tố Y rưng rưng nước mắt.
“Lý Thâm ca ca, chàng không nhìn ra sao? Nàng ta đang ức h.i.ế.p thiếp. Nếu thật lòng vì thiếp, lẽ ra phải chỉ cho thiếp một đơn thuốc phù hợp, chứ sao lại đưa ba loại ra thế này?”
Hoàng đế nhíu mày nhìn ta.
Ta thản nhiên nhìn về phía ba vị ngự y.
Các ngự y cùng cúi đầu nói:
“Bọn thần ba người mỗi người có một sở trường khác nhau, phương thuốc cũng thuận theo đó mà biến hóa, đều là loại thuốc tốt, không tổn hại thân thể. Nếu cô nương muốn chỉ một phương thuốc, cũng không khó, xin đợi một lát.”
Các ngự y quay vào kê lại đơn thuốc.
Một lát sau, họ trở ra với một toa thuốc duy nhất.
Châu Tố Y hài lòng, cung nữ đi sắc thuốc.
Ta quay sang Thục phi. Nàng xem qua một chút rồi nhẹ gật đầu với ta.
Ta hiểu, phương thuốc này vừa đắng, vừa phát tác chậm, lại khiến cơ thể suy nhược, ít nhất ba tháng không thể thị tẩm.
Tốt!
Không uổng công ta bao lâu nay ra sức cải thiện phúc lợi cho đám ngự y, tạo được mạng lưới trung thành.
Không lâu sau, thuốc được sắc xong.
Châu Tố Y vừa uống một ngụm, lập tức phun ra.
“Đắng quá!”
Nàng khóc, dáng vẻ thật thê lương đáng thương.
Hoàng đế yếu ớt khuyên:
“Tố Y, đừng làm loạn nữa. Trẫm thật sự rất mệt rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/quy-phi-tam-co-tan-doc/chuong-8.html.]
Mới vài ngày thôi, mà hắn đã để lộ vẻ mỏi mệt rã rời.
Châu Tố Y không dám nói gì nữa, cố nuốt nỗi tủi thân, nghiến răng uống cạn.
Không lâu sau, thuốc phát tác.
Nàng đổ đầy mồ hôi lạnh, nằm trên giường ôm bụng lăn lộn, rên rỉ thảm thiết.
Hoàng đế hoảng hốt kêu to:
“Sao lại thế này?!”
Ta điềm tĩnh đáp:
“Bệ hạ, nữ nhân sinh con đều như vậy. Cô nương ấy là sẩy thai, tháng còn sớm, so với đẻ thật thì dễ chịu hơn nhiều.”
Ta cúi đầu, hôn lên trán đứa bé trong lòng.
Nhưng mà đáng giá.
Nó là bảo bối của ta.
Vì nó, chuyện gì ta cũng chịu được.
Ánh mắt hoàng đế dần phức tạp.
【Lúc các nàng ấy sinh con, cũng đau thế này sao. Nhưng trẫm lại không có ở đó.】
【Trẫm có lỗi với các nàng ấy. Về sau chỉ cần họ không gây chuyện với Tố Y, trẫm sẽ rộng lượng bỏ qua cho họ.】
“A Phượng, những ngày qua, thật vất vả cho các nàng rồi.”
Hắn hiếm khi nói ra một câu có lòng người như vậy.
Nhưng ta đã không cần nữa.
Kiếp trước, Triệu Cửu Phượng từng cam tâm làm con ch.ó giữ cửa cho hắn, chỉ mong có được một lời khẳng định.
Kết quả chỉ đổi lại toàn là chà đạp, nghi ngờ, soi mói.
Kiếp này, ta muốn thứ gì, sẽ tự mình giành lấy.
Ta sẽ tự mình khen mình, tự mình yêu mình, tự mình sống thật với bản thân.
Ta mỉm cười:
“Bệ hạ, người trở về cung đến nay vẫn chưa kiểm tra sức khỏe kỹ càng. Hôm nay ba vị ngự y đều có mặt, chi bằng cũng khám cho người một lượt, để thần thiếp khỏi lo lắng.”
12
Hoàng đế do dự một chút.
Thục phi lên tiếng:
“Bệ hạ, bên Châu cô nương còn phải chờ thêm một lát, nếu có chuyện gì, cung nữ sẽ lập tức bẩm báo. Xin bệ hạ chuyển sang điện bên cạnh để chẩn mạch, đi cũng không xa.”
Hoàng đế gật đầu đồng ý.
An phi nhẹ nhàng dìu hắn như thể hắn là người vừa yếu ớt lại cần chở che.
Hoàng đế rõ ràng thả lỏng, như thể tìm được một chỗ dựa đáng tin.
Hắn rảo bước rời đi, vô cùng thanh thản.
Cho nên hắn không thấy được ánh mắt oán trách và tuyệt vọng của Châu Tố Y.
Ta hiểu cảm giác ấy.
Nàng ta giờ đây, chẳng có ai nương tựa, phải chịu đau đớn tột cùng, tương lai thì mịt mờ chẳng rõ.
Còn hắn chỉ nghĩ đến việc tránh rắc rối, trốn cho yên thân.
Họ từng đồng cam cộng khổ, từng cho là cùng một lòng.
Nhưng khi đã trở về chốn cung đình xa hoa rực rỡ, hắn là cửu ngũ chí tôn, nàng chỉ là một nữ tử thôn quê, khoảng cách mới thực sự hiện rõ.
Thật ra, khoảng cách ấy vẫn luôn tồn tại, chỉ là lúc trước bị tạm thời che đi.
Giờ đây, mọi thứ chỉ là trở về đúng vị trí của nó – thế thôi.
Các ngự y bắt đầu bắt mạch cho hoàng đế, từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân.
Sau khi chẩn đoán xong, sắc mặt họ đều nhíu chặt.