Quý Phi Tâm Cơ Tàn Độc
Chương 1
01
Suýt chút nữa ta đã lạc lối trong hai chữ “hoàng tỷ” vang lên không ngớt kia.
Ở kiếp trước, các nàng gọi ta là tiện nhân.
Ta cũng chẳng chịu thua.
Gọi bọn họ là tiện tỳ, đồ ngu, nô tỳ chua ngoa, kẻ ngu dốt…
Nhưng đó đều là chuyện kiếp trước rồi.
Kiếp này, các nàng là tỷ muội thân thiết cùng ta tương thân tương ái.
Ta nhìn An phi, mỉm cười nói:
“Gấp gì chứ, ta đây ắt có diệu kế, chỉ là phải xem muội có đủ tàn nhẫn hay không thôi.”
An phi vội vàng hành lễ:
“Muội muội ta còn chưa quá tuổi cập kê, đã sớm đính hôn với người ta, nay nàng đã vào chốn thâm cung, tuyệt không thể để nàng cũng rơi vào vũng bùn này. Cầu xin hoàng tỷ thương xót, từ nay về sau ta sẽ nhất mực nghe theo hoàng tỷ.”
An phi vốn dĩ chẳng hề tin ta.
Cho đến khi ta bảo nàng giả vờ rời tiệc, rồi lặng lẽ quay lại, tận mắt thấy ánh mắt hoàng đế trần trụi rơi xuống người muội muội non nớt như mầm xuân của nàng...
An phi giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Muội muội nàng là nàng tự tay nuôi lớn, tình thâm như biển.
Kiếp trước, khi ta theo tiếng lòng của hoàng đế đi làm chuyện khác, lại bỏ lỡ việc này.
Đến khi ta nghe được lòng dạ hoàng đế có ý với muội muội của An phi, thì người đã nhập cung rồi.
Việc này khiến ta hận đến nghiến răng, cho rằng là An phi cố tình sắp đặt, kết quả hai bên sinh ra xung đột không nhỏ.
Nhưng kiếp này, ta nghe được tiếng lòng hoàng đế, chẳng những không đi làm theo, mà còn cố tình làm ngược lại, ngược lại từng việc khiến hắn chướng mắt.
Cho nên, ta không bỏ sót tiếng lòng nào của hắn.
Thì ra, hắn đã sớm để mắt đến muội muội của An phi.
Hừ, đúng là tên háo sắc.
Ta nhân cơ hội làm một mối giao dịch tốt, đem việc này tiết lộ cho An phi.
An phi nghiến răng nói:
“Chỉ cần cứu được muội muội, dù vào nước sôi lửa bỏng, ta cũng không chối từ.”
Ta ngoắc tay gọi nàng lại gần, ghé sát tai nàng thấp giọng nói mấy câu.
An phi bỗng siết c.h.ặ.t t.a.y ta, kích động nói:
“Đa tạ hoàng tỷ đã bày diệu kế, bất luận việc này thành hay bại, ta đều ghi lòng tạc dạ đại ân của tỷ.”
An phi vội vã rời đi.
Nàng dắt theo muội muội dịu dàng bưng một bát canh đến dâng hoàng đế.
Hoàng đế đại hỉ, vui vẻ uống hết bát canh.
Kết quả, hai mắt sưng vù như hạt đậu nhỏ.
Ngự y vất vả lắm mới cứu được hắn trở về.
Hồng Trần Vô Định
An phi lại dẫn muội muội nước mắt ngắn dài tới hầu bệnh.
Ai ngờ, một làn hương phả lên mặt hoàng đế, bệnh phong chẩn lại càng trầm trọng hơn.
Hoàng đế chỉ tay vào An phi và muội muội nàng:
“Các ngươi, cút cho trẫm!”
An phi đau lòng rời đi, trong đêm lập tức đưa muội muội xuất cung.
Lại vội vàng sai người báo cho phụ mẫu, giục họ mau chóng định hôn sự cho muội muội.
Đến khi bệnh tình của hoàng đế thuyên giảm, nhớ lại việc này, tin vui về hôn sự của muội muội An phi đã truyền khắp ngoài cung.
Hoàng đế im lặng một lúc, có lẽ nghĩ tới việc cả hai lần gặp muội muội của An phi đều phát bệnh, đành dẹp tâm tư xuống.
【Xem ra trẫm và nàng ấy tướng mệnh tương khắc, hữu duyên vô phận.】
Ta cong môi cười nhạt.
Kiếp trước, hắn đưa muội muội An phi nhập cung, vài lần ân ái là chán ngấy.
Trong cung lại có thêm một kẻ đáng thương.
Còn hắn thì thảnh thơi tự tại, lại đem lòng yêu kẻ khác.
Phì!
Đồ háo sắc!
02
Vài tháng sau, muội muội của An phi xuất giá.
An phi rốt cuộc cũng yên lòng.
Nàng đến để tạ ơn ta.
Ta cho lui hết cung nhân.
Nàng bỗng quỳ sụp xuống, dập đầu hành đại lễ.
“Ân cứu mạng của hoàng tỷ, ta đời này khắc cốt ghi tâm. Từ nay về sau, ta chính là người của tỷ, tỷ nói gì, ta đều nghe theo.”
Ta vội vàng đỡ nàng dậy, trong lòng bỗng dưng dấy lên một cảm xúc khó gọi thành tên.
Kiếp trước, vì muốn làm hoàng hậu, kẻ thù của ta ở khắp hậu cung.
Nhưng đến lúc ta chết, những người đến tiễn ta lại chính là đám kẻ thù đó.
Người hiểu ta nhất, hóa ra là kẻ đối đầu với ta.
Các nàng tìm đến trước mặt hoàng đế, thỉnh cầu cho ta, nói rằng ta tuyệt đối sẽ không làm hại nữ tử chài lưới kia.
“Quý phi tuy lời lẽ chua ngoa cay độc, nhưng trong lòng lại nhân hậu, khoan dung.”
“Quý phi tuy kiêu căng ngạo mạn, nhưng xử sự quang minh lỗi lạc.”
“Quý phi tuy biết lấy lòng kẻ trên, nhưng tuyệt chẳng phải kẻ ti tiện hèn hạ.”
“Quý phi tuy ham tranh sủng, nhưng chưa bao giờ âm thầm giở trò thủ đoạn sau lưng.”
“Quý phi…”
Thôi, đừng nói nữa, để ta c.h.ế.t còn hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/quy-phi-tam-co-tan-doc/chuong-1.html.]
Hoàng đế khi ấy có chút do dự.
Nhưng nữ tử chài lưới kia nước mắt lưng tròng, giọng nói dịu dàng mà lạnh nhạt:
“Thiếp không đấu lại những người trong chốn thâm cung này, cũng chẳng thèm đấu. Lý Thâm, nếu chàng không thể vì thiếp mà dẹp sạch mọi chướng ngại, thì cũng đừng nhốt thiếp trong cung cấm này. Thiên hạ rộng lớn, có nơi nào mà ta chẳng thể đi?”
Chính câu nói đó khiến hoàng đế quyết tâm.
Hắn ban rượu độc cho ta, lại đuổi toàn bộ phi tần còn lại vào Phật tự.
Cả hoàng cung to lớn chỉ còn lại hai người bọn họ, một đời một kiếp một đôi người.
Phì!
Kiếp này, ta quyết khiến bọn họ không có kết cục tốt đẹp gì!
Ta đỡ An phi dậy, trong lòng vừa xấu hổ lại vừa đắc ý.
“Chậc, nữ nhi nhà họ An, hóa ra chỉ cần chút ân huệ nhỏ nhoi là có thể thu phục được rồi.”
An phi tức đến siết chặt nắm tay:
“Triệu Cửu Phượng, cái miệng của tỷ sớm muộn gì cũng hại c.h.ế.t chính mình! Nhưng mà ta vẫn cảm tạ tỷ đã tặng tiểu tứ hợp hương, tỷ là ân nhân của ta, tỷ nói gì ta cũng không chấp. Dù gì thì ta cũng nhớ ân tình của tỷ là được rồi!”
Tiểu tứ hợp hương là loại hương làm từ vỏ vải, bã mía, trần bì, vỏ lê…
An phi cố ý gia tăng lượng vỏ vải, điều chế lại thành loại Tân Tứ Hợp Hương.
Nàng và muội muội đem hương nhét vào túi hương may bên người.
Còn nhồi hương phấn vào ngọc châu trên trâm cài, ống tay áo, mũi giày, ngay cả son môi cũng hòa lẫn nước vải.
Hai người suýt chút nữa làm hoàng đế c.h.ế.t nghẹn.
Chỉ tiếc, bây giờ hoàng đế vẫn chưa thể chết.
Trong cung vẫn chưa có ai mang thai.
Hoàng đế đăng cơ ba năm, chưa một phi tần nào sinh được hoàng tự.
Ta hoài nghi thân thể Hoàng thượng có vấn đề.
Nhưng lúc ta chết, nữ tử chài lưới kia rõ ràng đã mang thai.
Chẳng lẽ là đám phi tần chúng ta có vấn đề hết sao?
Ta muốn thử lại lần nữa.
03
An phi cùng ta hàn huyên đôi câu.
Hai người vốn tính cách không hợp, nói vài câu lại muốn cãi nhau.
Có lẽ, có thể, rất có khả năng… ta và nàng vốn được định sẵn là đối thủ một mất một còn chăng.
An phi cuối cùng nghiến răng từ biệt.
Ta có chút tiếc nuối, nhìn theo bóng lưng nàng mà cất tiếng:
“An Ý Như, nếu thật lòng muốn báo đáp ta, thì hãy sống cho thật tốt.”
Nửa năm nữa, hoàng đế sẽ vi phục xuất tuần, rồi gặp nữ tử chài lưới kia.
Trong cung biết bao nhiêu phi tần, suốt ngày ghen tuông chua ngoa, đấu đá lẫn nhau.
Nhưng ta chẳng hề sợ.
Chỉ có mỗi người con gái không quyền không thế kia, khiến ta sợ đến phát run.
Nàng chỉ cần một câu nhẹ nhàng, cũng có thể khơi lên sóng gió trong lòng hoàng đế.
Ta hy vọng trong cung có thêm vài người quen thuộc, như thế ta sẽ an tâm hơn một chút.
An phi dừng bước, quay đầu lại, ánh mắt phức tạp nhìn ta.
“Yên tâm đi, vì tỷ, ta cũng sẽ sống cho thật tốt.”
Ta yên lòng.
Nữ nhi nhà họ An quả nhiên có cốt khí.
Ta vẫn thường xuyên đến tìm hoàng đế.
Không vì điều gì khác, chỉ muốn thử xem mình có thể mang thai hay không.
Đợi ta mang thai, hắn sẽ không còn giá trị gì nữa.
Đến lúc đó…
Hừ hừ!
Hoàng đế vô cùng vui vẻ.
Với dung nhan diễm lệ của ta, lại thêm vóc dáng nổi bật, mặc những bộ xiêm y rực rỡ phồn hoa càng thêm phần quý khí lộng lẫy.
Hoàng đế từng nói, nhìn thấy ta liền cảm thấy quốc thái dân an, sóng yên biển lặng.
Thế nhưng về sau, hắn lại chọn một nữ tử chài lưới dung mạo nhạt nhòa, thích mặc áo váy đơn sắc.
Đúng là miệng nam nhân, lời toàn rắn độc.
Tin hắn thì chỉ có mà toi đời. Ngay cả tiếng lòng hắn, cũng chẳng thể tin được.
Bởi vì có mấy ai hiểu được chính mình, ngay cả hoàng đế cũng chẳng biết rốt cuộc mình muốn gì.
Nếu như hắn đã định là nam nhân của người khác, vậy thì cứ dốc sức mà phung phí vào lão nương đi.
Lão nương muốn khiến hắn nhắc đến chuyện “ân ái” là phải biến sắc.
Ta dụ dỗ hoàng đế mấy lượt.
Xong việc rồi, hoàng đế mệt đến mức sống dở c.h.ế.t dở.
【Quý phi đúng là yêu tinh, trẫm có khi sẽ mất mạng trên bụng nàng mất thôi.】
【Trẫm hôm nay thật sự kiệt sức rồi, hy vọng nàng biết điều một chút, đừng đến trêu chọc trẫm nữa.】
Sao có thể như vậy được?
Ta có cả tá thủ đoạn, nhất định phải khiến hắn kiệt sức đến rã rời.
Phấn hương trên đầu ngón tay ta rắc từng chút một lên mặt hắn, lên người hắn, cả trên giường hắn.
Hắn xoay người một cái, lại đè ta xuống dưới.
Cuối cùng, ngay cả ta cũng cảm thấy mệt.
Hoàng đế lim dim mắt, sắp mở không nổi nữa.
Ta nằm trong lòng hắn, dùng ngón tay vẽ vòng vòng lên n.g.ự.c hắn, cố tình trêu ghẹo.