Lúc ta hồi cung, ôm theo một chiếc hộp lớn.
Trên là ngân phiếu, dưới giấu “thứ không tiện nói rõ bằng lời”.
Vừa về tới cung, ta lập tức gọi Thục phi và An phi đến, mở hộp cho họ xem.
“Thứ này dùng càng sớm càng hiệu nghiệm. Tùy các ngươi. Muốn dùng thì dùng, không muốn thì vứt đi. Cơ hội chỉ có một.”
Thục phi là người ra tay trước, cầm ngay một phần.
“Một phi tần mang thai thì hoàng đế sẽ nghi ngờ phi tần ấy. Nhưng nếu nhiều phi tần cùng lúc mang thai, hoàng đế chỉ có thể nghi ngờ ngự y chữa sai bệnh. Tính cả ta một phần.”
An phi nghiến răng:
“Hai người các ngươi thì được rồi, muốn là lấy. Nhưng dạo gần đây hoàng đế chẳng thị tẩm ta. Giờ có thai, thời gian chẳng khớp!”
“Chuyện nhỏ! Tối nay ngươi mang cho hắn bát bánh trôi nước. Dạo này cái tên cẩu đó đang thèm bánh trôi.”
“Được! Vậy cũng tính ta một phần!”
An phi cũng nhận lấy một phần.
Đêm đó, nàng liền bưng bát bánh trôi đến tìm hoàng đế, dỗ dành hắn về tẩm điện của nàng.
Đến tận canh tư, cả hai mới chịu nghỉ ngơi.
Ta vô cùng tổn thương.
Hai cái đồ trời đánh Thục phi và An phi kia!
Các ngươi rốt cuộc dùng thủ đoạn gì, mà có thể quần nhau với hoàng đế tới tận canh ba canh tư hả?!
06
Lòng tự tôn của ta bị tổn thương nặng nề.
Thế nên, ta chơi một vố, đem sở thích của hoàng đế truyền khắp hậu cung.
Hoàng đế vì vậy mà bận rộn không thôi.
Hôm nay Triệu quý tần dâng món vừa miệng.
Ngày mai Lý quý nhân tặng món hợp vị.
Ngày mốt Tống mỹ nhân…
Tống mỹ nhân thì bị chặn ngay ngoài cửa, vì hoàng đế ăn đến đầy bụng, truyền lệnh tất cả đồ của phi tần dâng lên đều không được nhận.
Ta có hơi tiếc. Tống mỹ nhân thật ngốc, đúng ra nên dâng thuốc tiêu thực.
Mà đến ngày kế nữa, liền có phi tần nghĩ ra chuyện đó thật.
Mỹ nhân trong hậu cung đồng lòng hiệp lực.
Suốt cả tháng ấy, hoàng đế sống hoang dâm vô độ, cả “trên” lẫn “dưới” đều no đến trướng bụng.
Còn ta thì, đã có dấu hiệu thai nghén.
Trong yến tiệc cung đình, ta bỗng cảm thấy buồn nôn, nôn khan mấy tiếng.
Không ngờ vừa thấy ta nôn, Thục phi với An phi cũng lập tức không chịu nổi, theo đó mà nôn theo.
Chớp mắt, cả yến tiệc náo loạn cả lên.
Thái y bắt mạch xong, lập tức quỳ xuống chúc mừng hoàng đế, ba vị phi tần đồng thời mang thai.
Hoàng đế mừng rỡ như điên.
Hắn vô cùng đắc ý, như thể chứng minh được bản lĩnh của mình, mang theo khí thế bình thiên hạ ngoài triều, như một chiến tướng vừa dẹp yên hậu cung.
Chỉ là hắn không hề để ý đến vẻ mặt cau chặt mày của Viện chính Thái y viện.
Sau đó, hoàng đế ban thưởng hậu cung tưng bừng, các phi tần có thai lại càng được trọng thưởng.
Rồi, hắn vi phục xuất cung.
Tối trước ngày hắn đi, hắn đến gặp ta.
“A Phượng, khi trẫm không có ở đây, hậu cung liền giao cho nàng quản lý. Nay nàng đang mang long thai, nhất định phải lấy bản thân làm trọng, giữ gìn sức khỏe.”
Ngươi đang nói cái quái gì vậy?
Lại muốn ta lo hậu cung, lại bảo ta giữ gìn sức khỏe?
Không lẽ ngươi vừa có thể làm vua, vừa làm thái giám?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/quy-phi-tam-co-tan-doc/chuong-4.html.]
Ta cất giọng dịu dàng:
“Bệ hạ, hay là người đừng đi nữa. Thiếp chỉ muốn được ở bên cạnh người…”
Hoàng đế khẽ sững người.
“A Phượng, ngoan nào. Giang sơn này cần trẫm.”
【Mấy nữ nhân hậu cung đúng là chưa từng thấy nam nhân sao? Ai nấy gặp trẫm là như muốn nhào lên.】
【Mấy ngày nay eo trẫm suýt gãy luôn rồi.】
【Nếu không mau chóng chuồn khỏi cung, trẫm e là mất mạng trên giường mấy nàng mất.】
Ta: “…”
Vậy ngươi nạp nhiều phi tần để làm gì?
Đúng là tên nam nhân vô dụng!
Hoàng đế sợ ta quấn lấy, vội vàng tìm cớ chuồn lẹ.
Ta nhìn bóng lưng hắn, khẽ nở một nụ cười.
Kiếp trước, hoàng đế nói hắn và nữ tử chài lưới từng cùng nhau vượt muôn trùng gian khổ để trở về cung.
Vì thế, hắn coi nàng ta là ân nhân, là tri kỷ, là ái nhân.
Nhưng nếu gian khổ hơn chút nữa thì sao?
Liệu họ có còn kề vai sát cánh, sánh đôi trọn đời?
Ta rất muốn biết.
Ta thả một con bồ câu trắng.
Thục phi treo đèn lồng.
An phi đốt pháo hoa.
Chúng ta đều nói là đang cầu phúc cho hoàng thượng.
Lần vi phục này, hoàng đế đi rất lâu.
Tròn chín tháng trời không quay về.
Triều thần từ hoảng loạn lúc ban đầu, dần dần hình thành bộ máy vận hành hoàn chỉnh, phối hợp ăn ý, để triều chính vẫn trôi chảy.
Hậu cung cũng rất yên bình.
Không có hoàng đế, phi tần ai nấy đều an nhàn, hòa thuận ngoài sức tưởng tượng.
Ta, Thục phi, An phi thuận lợi sinh hạ hai hoàng tử và một công chúa.
Khi ôm lấy đứa trẻ trong tay, ta khóc không thành tiếng.
Kiếp trước, ta từng ganh tị với nữ tử chài lưới.
Ganh tị vì nàng được hoàng đế yêu thương.
Ganh tị vì cả hậu cung chỉ mình nàng có thể mang thai con của hoàng đế.
Hồng Trần Vô Định
Ganh tị vì trong quãng thời gian cô quạnh dài đằng đẵng ấy, nàng còn có một đứa con ruột thịt bên cạnh.
Nhưng ta chỉ ganh tị, chứ chưa từng có ý hại nàng.
Điều ta thật sự không ưa, chính là cái vẻ khinh khỉnh của nàng ta đối với đám nữ tử thế gia bọn ta, một mặt khinh miệt quyền quý, một mặt lại chui đầu vào nơi phú quý, còn phải tỏ ra thanh cao, như thể bị ép buộc mà miễn cưỡng chấp nhận.
Đáng ghét không chịu được!
Kiếp trước, hoàng đế chỉ cần nàng ta và đứa con trong bụng nàng ta.
Còn kiếp này, hắn có ba đứa con.
Để ta xem nàng ta còn dám múa mép thế nào, mà cầu xin cái gọi là: một đời, một kiếp, một đôi người.
07
Ngày đầy tháng của hoàng nhi ta. Hoàng đế trở về.
Lúc ấy ta đang chải tóc, tay khựng lại giữa không trung.
Hắn lại có thể sống sót trở về?
Thật là mạng lớn quá mức rồi đấy!!!
Ta trang điểm chỉnh tề rồi đến diện kiến hoàng đế.