Hắn tiều tụy, vẻ mặt hoảng loạn, vừa trông thấy chúng ta liền lộ ra vẻ vui mừng như người tha hương gặp cố nhân.
“A Phượng, Thục phi, An Nhi, trẫm suýt nữa không thể trở lại gặp các nàng.”
Ta và Thục phi, An phi liếc nhau một cái, lập tức ôm lấy con mình chen đến bên hoàng đế, rất nhanh đã đẩy nữ tử chài lưới kia sang một bên.
“Bệ hạ, người gầy đi nhiều quá.”
“Thần thiếp thật nhớ người.”
“Những ngày người không có ở đây, thần thiếp ngày nào cũng thắp hương cầu phúc cho người.”
“Bệ hạ mau nhìn xem, đây là con của chúng ta, người nhìn xem, chẳng phải rất giống người sao?”
Trước đó, mẫu thân đặc biệt tìm một nam nhân cao lớn, cường tráng, dung mạo đoan chính, lại có vài phần giống hoàng đế.
Nay đứa nhỏ đầy tháng, mập mạp trắng trẻo, đang lúc đáng yêu nhất, lại quả thật có vài nét giống hắn, ai thấy cũng tấm tắc khen ngợi.
Hoàng đế rất hưởng thụ.
【Đây là con của trẫm sao…】
【Có hơi xấu.】
【Nhưng mấy ái phi của trẫm thì đầy đặn hơn nhiều, càng thêm phần phong tình quyến rũ.】
【Ra ngoài mới biết, hoàng cung mới là nơi thần tiên cư ngụ. Sau này trẫm không đi vi phục xuất tuần nữa đâu.】
Nữ tử chài lưới bị lạnh nhạt hoàn toàn.
Nàng ta cất giọng lạnh nhạt: “Lý Thâm, giờ người đã trở lại hoàng cung, ta cũng nên đi rồi. Từ nay, *hậu hội vô kỳ.”
(*hậu hội vô kỳ: Không hẹn ngày tái ngộ)
Nàng xoay người bỏ đi, dáng vẻ thanh lãnh, lãnh đạm mà cao ngạo.
Hoàng đế không mở miệng.
Ta cũng không mở miệng.
Kiếp trước, ta quá hấp tấp.
Chưa đợi hoàng đế lên tiếng đã cướp lời, quát hỏi nàng ta sao dám gọi thẳng húy danh của thiên tử.
Nữ tử kia rưng rưng lệ, nói nàng luôn gọi hoàng đế như vậy.
Hoàng đế lập tức quát mắng ta, bảo ta quá xốc nổi, cho rằng mình là chủ hậu cung thật rồi sao?
“Còn không mau xin lỗi Tố Y?”
Hắn giận dữ mắng, không chút nể mặt.
Hắn trở thành anh hùng cứu vớt nàng ta, hai người rưng rưng nước mắt, tình ý miên man.
Ta thì mất hết thể diện, bị cả hậu cung chế nhạo.
Kiếp này, đừng hòng lợi dụng ta để làm bàn đạp nữa.
Ta làm vẻ mặt kinh ngạc mà không dám nói gì.
Thục phi cúi mắt, không hé một lời.
An phi thì trợn mắt định mắng, bị ta kéo nhẹ tay áo, vội vàng đưa tay áo che miệng, làm ra vẻ hoảng hốt sợ sệt.
Hoàng đế có phần lúng túng.
Sự vây quanh của chúng ta khiến hắn tìm lại được cảm giác tôn nghiêm của bậc đế vương.
Hắn có lẽ chợt nhớ ra, mình không còn là “Lý Thâm” lang bạt ngoài cung, mà là quân chủ chí tôn của thiên hạ.
“Tố Y, đừng đi vội… chờ trẫm… khụ, chờ trẫm thay y phục rồi sẽ nói chuyện với nàng.”
Châu Tố Y hiển nhiên không vừa ý với câu trả lời này.
“Không cần. Người là thiên tử, ta chỉ là một nữ chài lưới, tự biết không xứng ở lại nơi này. Cáo từ.”
Nàng nói là “cáo từ”, nhưng không bước đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/quy-phi-tam-co-tan-doc/chuong-5.html.]
Chỉ là đôi mắt đẫm sương sầu lưu luyến nhìn hoàng đế không rời.
Tiếng lòng của hoàng đế bối rối đến cực điểm:
【Phiền c.h.ế.t đi được, giờ phải làm sao đây? Mấy người này là xác c.h.ế.t à? Sao không ai đứng ra nói giúp trẫm vài câu, giữ Tố Y lại chứ?】
【Trẫm là thiên tử, chẳng lẽ còn phải tự mình cầu xin một nữ nhân sao?】
Ta âm thầm trợn trắng mắt.
Kiếp trước, lão nương ta chăm chỉ làm theo từng câu trong lòng hắn.
Lúc g.i.ế.c lão nương, hắn cũng chẳng do dự chút nào.
Kiếp này, đừng hòng lợi dụng thêm một ai nữa!
Khi hoàng đế vắng mặt, ta đã chỉnh đốn hậu cung, quy củ rõ ràng, xử sự đâu vào đấy.
Cung nhân đều làm theo phép tắc, mỗi người một việc, chẳng ai đứng ra làm chim đầu đàn.
Toàn bộ hậu cung yên lặng dõi theo bi kịch tình ái của hoàng đế và Châu Tố Y.
Châu Tố Y thấy chẳng ai giữ mình lại, nghiến răng giận dữ rời đi.
Đến cửa, nàng ta thuận thế loạng choạng một cái, ngã lăn ra đất.
Hoàng đế lập tức lao đến.
“Tố Y! Nàng sao rồi? Người đâu! Mau truyền thái y!”
08
Thái y được mời đến.
Kết luận: Châu Tố Y đã mang thai.
Thái y miệng chúc mừng, nhưng đôi mày nhíu càng sâu.
Ta, Thục phi, An phi liếc nhìn nhau một cái.
An phi lén giơ ngón tay cái khen ngợi.
Thục phi thì đưa tay chỉnh lại cây trâm ngọc xanh trên đầu.
Ta nghĩ, ta cũng có mấy cây trâm màu xanh ấy, mai ta cài đầy đầu luôn cho đủ bộ.
Hoàng đế mừng rỡ không thôi.
Hắn ôm lấy Châu Tố Y đang dần tỉnh lại, nước mắt rưng rưng.
“Tố Y, nàng nghe thấy không? Chúng ta có con rồi. Là con của chúng ta, là con của chúng ta đó!”
Châu Tố Y cười, rồi lại bật khóc.
“Đứa bé này không thể giữ lại. Thiếp là con gái nhà lành, lại tư thông với người, đã là sai trái. Đứa trẻ này là kết quả sai lầm đó, thiếp tuyệt đối không thể sai lại càng sai. Hãy cho thiếp một bát thuốc phá thai. Thiếp phải bỏ nó.”
Hoàng đế đau lòng ôm nàng ta thật chặt.
“Tố Y, nàng đừng nhẫn tâm như vậy. Đây là đứa con mà trẫm mong mỏi nhất! Trẫm sẽ cho nó danh phận, trẫm sẽ cưới nàng, lập nàng làm hoàng hậu!”
“Nhưng thiếp chỉ là một nữ chài lưới. Thiếp làm hoàng hậu, ai sẽ tâm phục khẩu phục? Thiếp sợ chốn thâm cung hiểm ác này, thiếp chỉ muốn một đời một kiếp một đôi người với phu quân của thiếp thôi. Nếu người không làm được… vậy thì hãy để thiếp đi.”
“Trẫm sẽ không để nàng đi! Ai dám dị nghị, trẫm g.i.ế.c hết!”
Hồng Trần Vô Định
Hắn quay đầu nhìn về phía bọn ta như thể nhìn kẻ thù.
Ta: “…”
Đồ cẩu hoàng đế!
Bổn cung nào nói câu nào đâu?
Ngươi đã muốn bôi nhọ bổn cung, thì bổn cung cũng không khách sáo nữa.
Ta lập tức nói:
“Bệ hạ, người thật quá ích kỷ rồi. Người có nghĩ cho Tố Y cô nương không? Nàng là thân nữ nhi, dám bất chấp thanh danh mà đi theo người, người có thể phong nàng ấy làm hoàng hậu, dĩ nhiên là được. Nhưng đứa trẻ này, không thể giữ lại.”