Hắn giẫm lên tay nàng, chỉ khi thấy nàng đau đến bật khóc, hắn mới thấy thỏa mãn.
Hắn bắt nàng nghiền mực, rồi đổ cả chậu mực lên người nàng, nhúng bút vào lớp mực ấy để viết chữ, vừa viết vừa cười hả hê.
Hắn bảo nàng dọn cơm, rồi ném thức ăn vào mặt nàng, không cho nàng lau, bắt nàng đứng như thế suốt cả bữa ăn.
Nhìn thấy nhiều đến vậy, ta mới biết một nam nhân có thể biến thái đến mức nào.
Ở hậu cung, hắn thất thế.
Ở tiền triều, hắn cũng nổi điên trút giận lung tung.
Trong cơn điên loạn ấy, hắn mạnh tay xử lý mấy vị quyền thần, thu hồi không ít quyền lực vào tay.
Thật ra, những chuyện đó nếu hắn không làm, ta cũng sẽ làm.
Hắn ra tay trước, vậy cũng tốt. Bớt bẩn tay bổn cung.
Sau khi hắn đã trấn áp xong tiền triều, ta mới bắt đầu hành động.
Ta “vô tình” gặp lại Châu Tố Y.
Khi ấy nàng ta đã tiều tụy đến tột cùng, cả người chỉ còn lại da bọc xương.
Nàng ta không màng sống c.h.ế.t nữa rồi.
Thấy ta, không thèm hành lễ.
Ngược lại, nàng ta nở nụ cười mỉa mai, môi nhếch lên đầy khinh thường.
“Các ngươi, đám nữ nhân chốn thâm cung thật khiến người ta thấy ghê tởm.”
“Chỉ biết dùng thủ đoạn hèn hạ, mưu mô quỷ kế.”
“Ta đấu không lại các ngươi, nhưng ta vẫn thấy các ngươi bẩn thỉu và đáng khinh.”
Lúc mới nhập cung, Châu Tố Y có bảy phần nhan sắc. Giờ bị dày vò đến mức chỉ còn lại bốn phần.
Nhưng đôi mắt ấy vẫn sáng rực đến kinh người.
Ta chợt nhớ đến một chứng bệnh: Mắt sáng, mắt lồi, cổ to.
Triệu chứng ấy nàng ta dường như đều có.
Ta hỏi, giọng nhẹ nhàng như gió thoảng:
“Bổn cung tự thấy chưa từng đắc tội ngươi. Thế nhưng từ lúc ngươi vào cung, ngươi luôn nhằm vào bổn cung từng bước một. Vì sao ngươi lại hận ta đến vậy?”
Nàng ta bật cười lạnh:
“Hừ, vì sao ta phải nói cho ngươi biết?”
Vẻ mặt nàng mang theo nụ cười mờ ám, ánh lên thứ đắc ý kiểu “chúng sinh đều mê muội, chỉ ta sáng suốt”.
Ta nghĩ một lát, rồi gật nhẹ.
Thôi cũng được. Biết thì sao, không biết thì sao?
Chỉ cần nàng ta c.h.ế.t thì chẳng còn bí mật nào nữa cả.
Ta mỉm cười:
“Không muốn nói thì thôi, tốt nhất là cả đời này mãi mãi đừng nói nữa. Kẻ nào lỡ miệng nói ra… chính là chó.”
Châu Tố Y trợn mắt, nghẹn một hơi ngay cổ họng, lên không được mà xuống cũng chẳng xong. Trông vô cùng khó chịu.
Nàng hừ lạnh một tiếng, quay đầu định bỏ đi.
Ta chậm rãi nói:
“Bổn cung biết, kẻ tư thông với ngươi là ai.”
Châu Tố Y lập tức khựng lại.
“Lại giở trò dơ bẩn bịa đặt để hãm hại người khác. Ta khinh bỉ nhất là loại người như ngươi! Lời của ngươi, ta một chữ cũng không tin.”
Ta chỉ cười.
“Bổn cung nên gọi ngươi là Châu cô nương, hay là Chu cô nương?
Là Châu Tố Y, hay Chu Tố Y?”
Nàng quay đầu, sắc mặt đại biến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/quy-phi-tam-co-tan-doc/chuong-10.html.]
“Ngươi nói nhảm cái gì vậy?”
Ta bật cười:
“Ha ha ha ha, bổn cung vốn chưa dám chắc. Nhưng nhìn phản ứng của ngươi, giờ thì bổn cung quá chắc chắn rồi.”
“Bổn cung nhớ, hoàng hậu triều trước họ Chu. Sau khi tiên triều sụp đổ, hoàng thất bị truy sát, người nhà họ Chu che chở hoàng thất, bỏ tên đổi họ, ẩn cư không xuất hiện nữa.”
“Không ngờ, ngươi lại là người trong hậu tộc tiên triều.”
Châu Tố Y thất sắc, rồi bỗng cười kỳ dị:
“Ngươi trung thành với Lý Thâm như một con chó, nhưng ngươi có biết hắn nói gì về ngươi không?”
“Hắn nói ngươi chỉ có sắc đẹp, đầu óc trống rỗng. Tính cách thì kiêu căng ngạo mạn, lại không tự biết thân phận. Nếu không vì phải lợi dụng nhà ngươi, hắn đến một ngày cũng không muốn nhìn mặt ngươi. Một kẻ như ngươi chỉ đáng để dùng xong rồi vứt.”
“Vậy mà ngươi còn vì hắn mà ra tay với ta sao?”
Bốp!
Ta chẳng thèm suy nghĩ, vung tay tát thẳng vào mặt nàng một cái. Chỉ tiếc chỉ tát được một cái.
Nếu có cơ hội, ta thật muốn tát nàng đến sưng cả mặt như đầu heo.
Giọng ta lạnh như băng tuyết:
Hồng Trần Vô Định
“Bệ hạ là phu quân của ta, cũng là quân vương của ta. Ta không cho phép bất kỳ ai sỉ nhục người đó, kể cả là ngươi.”
Nói xong, ta xoay người rời đi.
Nhưng vừa bước được mấy bước, đầu ta chợt choáng váng, trước mắt tối sầm.
Trước khi ngã xuống, trong rừng trúc âm u có một bóng người lao đến, ôm chặt lấy ta.
“Cửu Phượng! Cửu Phượng!”
“Trẫm sai rồi! Trẫm thật sự sai rồi!”
“Trẫm không nên giữ mãi thành kiến với nàng. Trẫm thật sự đã quá sai rồi.”
【Ta đúng là súc sinh. Tại sao lại vì một nữ nhân phản bội, mà ngược đãi người thật tâm với mình. Ta đáng chết, ta thật đáng chết.】
Giọng của hoàng đế vang lên trong lồng ngực.
Ta cuối cùng cũng yên tâm mà ngất đi.
Hoàng đế thật sự đối với Châu Tố Y không giống với người khác.
Ban ngày hắn tra tấn nàng, hành hạ nàng không chút nương tay.
Thế nhưng ban đêm, hắn lại lặng lẽ đi theo, âm thầm đưa nàng trở về căn phòng chật hẹp dành cho cung nữ, rồi mới quay về tẩm cung của mình.
Cũng chính vì biết được thói quen này của hắn, ta mới chờ ở đây.
Không uổng công bao nhiêu ngày tỉ mỉ bố trí.
14
Lần này ta ngất suốt ba ngày.
Đây là liều lượng thuốc ta đã tính toán kỹ.
Ba ngày, đủ để hoàng đế điều tra rõ chân tướng.
Hắn đã tra ra tên thật của Châu Tố Y là Chu Tố Y.
Nàng cùng đám người kia là dư nghiệt của hoàng thất tiền triều, đã ẩn cư ở làng chài suốt mấy chục năm.
Hoàng đế vô tình lạc vào nơi đó, bọn họ bèn cho đây là thời cơ tốt nhất để phục quốc.
Họ muốn lợi dụng Chu Tố Y để trộn lẫn huyết thống hoàng tộc, âm thầm cướp lấy giang sơn, không tốn một binh một tốt.
Ban đầu, Chu Tố Y cũng mang tâm tư như vậy.
Nhưng khi tiến cung rồi, nàng đổi ý.
Nàng không muốn bị đám dư nghiệt kia điều khiển nữa, nàng biết, kết cục của bọn họ chắc chắn là thất bại.
Lúc đó, họ có thể cao chạy xa bay.
Chỉ có nàng một thân một mình c.h.ế.t trong thâm cung.