PHƯỢNG HOÀNG TRONG BÓNG ĐÊM

CHƯƠNG 9

Lúc đó là nửa đêm.

 

Khi tôi đến bệnh viện, vừa hay nghe hai y tá nhỏ giọng than phiền:

 

“Đúng là sống lâu mới thấy, hai người đó khác gì thú vật đâu chứ? Người ta còn chưa xuất viện mà đã làm chuyện đó trong phòng bệnh rồi!”

 

“Lúc đó cô không có ở đó, tôi thì chứng kiến cả quá trình! Người đàn ông bế cô gái, hôn khắp nơi, đóng cửa lại là lao vào nhau ngay. Âm thanh thì không hề kiềm chế, ôi trời ơi, nghe mà tôi đỏ bừng cả mặt!”

 

“Bệnh nhân ở phòng khác qua phàn nàn cũng bị vệ sĩ đuổi đi hết.”

 

“Không ngờ cả đời này lại được thấy chuyện sốc như vậy! Tiểu thuyết cũng chẳng dám viết như thế.”

 

 

Tôi chống một tay lên bàn y tá, hứng thú nghe họ kể.

 

Vệ sĩ bước tới, gọi một tiếng:

“Phu nhân.”

 

Hai cô y tá lập tức im lặng, nhìn tôi như thể thấy ma.

 

Nghe trợ lý báo cáo và nghe người khác buôn chuyện đúng là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.

 

“Nói thêm đi, tôi thích nghe mà.”

 

Nhưng họ không nói nữa.

 

—-------------

 

Sáng hôm sau, khi dân công sở vẫn còn trên đường đi làm, chuyện này đã leo lên bảng xếp hạng tìm kiếm nóng hổi của địa phương.

 

Ban đầu, có người phát trực tiếp cảnh “vui chơi” trong phòng bệnh tối hôm trước. 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận