PHƯỢNG HOÀNG TRONG BÓNG ĐÊM

CHƯƠNG 2

 

Trường tôi là một ngôi trường quý tộc.

 

Học sinh chia làm hai loại:

 

Một là con nhà giàu, không cần thi đại học, chỉ chờ ngày ra nước ngoài du học;

 

Hai là những học sinh như tôi, chỉ vì thành tích tốt mà được giảm học phí, để trường tăng tỷ lệ đỗ đại học trọng điểm.

 

Lúc đó, tôi còn mang họ Lý, tên Lý Cần.

 

Ba tôi làm nghề lái taxi, ham cờ bạc, thường xuyên bạo hành tôi và mẹ.

 

Mẹ tôi là giúp việc, cũng chẳng thích gì tôi.

 

Để lấy lòng họ, từ nhỏ tôi đã làm rất nhiều việc nhà.

 

Có lẽ vì quen ở trong môi trường khắc nghiệt, nên ánh mắt khinh thường và sự bắt nạt của ba cô tiểu thư trong ký túc xá chẳng hề khiến tôi bận tâm.

 

Làm nhiều một chút cũng được.

 

Nghe vài câu khó nghe cũng chẳng sao.

 

Miễn là được học.

 

Cho đến khi kỳ thi tháng đầu tiên kết thúc, tôi đứng trong top 10 của lớp.

 

Lớp tôi có 7 trong số 10 học sinh giỏi nhất là nhờ trường tuyển chọn từ bên ngoài.

 

Giáo viên rất thích so sánh để khích lệ học sinh.

 

Thầy cô dùng nhóm học sinh nhà nghèo, học giỏi như chúng tôi để động viên nhóm học kém, nhà giàu.

 

Còn thành lập nhóm hỗ trợ theo đơn vị ký túc xá.

 

Thế là, ba cô bạn cùng phòng tôi trở thành đối tượng mà tôi phải giúp đỡ. Thành tích của họ có liên quan trực tiếp đến việc tôi được xét danh hiệu ở trường.

 

Cố Dao học kém nhất, lại chơi nhiều nhất, thích làm đẹp nhất, cũng là “đầu sỏ” trong nhóm nữ sinh.

 

Tôi khuyên họ học bài, họ xé sách của tôi;

 

Tôi khuyên họ làm bài tập, họ ném bài tập cho tôi, bắt tôi giả chữ viết của họ để làm hộ;

 

Ngay cả ghi chép trên lớp, họ cũng bắt tôi chép lại cho họ.

 

Quá ảnh hưởng đến việc học, tôi đã mách giáo viên một lần.

 

Giáo viên phê bình họ, nhưng khi về phòng, Cố Dao gọi thêm vài người, ghì tôi xuống và đánh đập.

 

Họ giật tóc, dùng móc treo quần áo đánh tôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận