Phu Quân, Thiếp Vung Đao Rồi Đó!
Chương 9
Ta dậy từ tinh mơ.
Gương mặt trong gương đồng vẫn tuấn tú như cũ.
Ta nhìn hắn trong gương, khẽ cong môi cười đầy hàm ý:
“Tiêu Vân Du, vợ chồng một hồi, trước khi hoàn hồn trở lại, ta tặng ngươi một món lễ vật cuối cùng nhé.”
*
Ta cởi thắt lưng,
lấy thuốc tê đã chuẩn bị sẵn, chậm rãi thoa kỹ từng chút một vào hạ thân.
Cảm giác lạnh lẽo, dính nhớp khiến người hơi khó chịu,
nhưng rất nhanh — nơi đó đã hoàn toàn mất hết cảm giác.
Ta hít sâu một hơi,
nhắm chuẩn nơi cần xuống d.a.o — tay giơ lên, đao rơi xuống.
Máu tươi lập tức phun ra ào ạt,
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
văng khắp nền nhà, nở ra từng đóa mai đỏ tươi như mực.
“Vượng Tài!”
Ta khẽ gọi một tiếng.
Chú chó đen nhỏ hay trộm thức ăn trong bếp lập tức vẫy đuôi chạy vào.
Vừa thấy “vật nhỏ” lăn lóc dưới đất, nó phấn khởi sủa vang,
sau đó lập tức ngậm lấy chiến lợi phẩm, hí hửng chạy đi.
*
Băng bó sơ lại vết thương,
ta bình thản nằm xuống giường,
lặng lẽ chờ đợi tất cả những gì sắp sửa xảy đến.
19
Tỉnh giấc sau một đêm,
ta theo phản xạ đưa tay lên ngực.
Cảm giác mềm mại truyền đến khiến ta khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng… ta đã trở lại thân xác của chính mình.
Đẩy cửa bước ra,
Tiêu phủ yên tĩnh đến kỳ lạ.
Đám hạ nhân toàn bộ không thấy bóng dáng.
Thậm chí cả lồng chim vẹt dưới hành lang cũng trống không.
Chỉ còn vài chiếc lá khô xoay tròn trong sân,
phát ra tiếng sột soạt lặng lẽ.
Những người tai mắt mà ta bố trí sẵn âm thầm gật đầu ra hiệu.
Trước khi đi ngủ đêm qua, ta đã sắp xếp mọi thứ thỏa đáng.
*
Ta đã sai người môi giới đem đám nô bộc từng cấu kết với Tiêu Vân Du làm chuyện ác bán đi hết.
Còn những kẻ hầu không oán không thù với ta,
ta cho mỗi người mười lượng bạc làm phí hồi hương.
Về phần Lai Phúc…
Hắn từng thay Tiêu Vân Du làm không ít chuyện nhơ bẩn.
Ta trực tiếp sai người áp giải hắn đến Mạc Bắc khai thác mỏ.
Chỉ là đường xa vạn dặm,
hắn còn có sống mà tới nơi hay không thì… chưa chắc.
*
Khi đi ngang qua phòng chính,
ta đẩy cửa bước vào.
Tiêu Vân Du vẫn còn mê man bất tỉnh.
Chăn đệm nơi hạ thân đã sớm bị m.á.u tươi thấm ướt,
máu vẫn không ngừng rỉ ra, nhuộm đỏ cả một vùng giường đệm.
Vì không thể xác định chính xác thời điểm hồn phách đổi lại,
để đảm bảo an toàn,
ta đã uống một liều mê dược đủ để hạ gục một con trâu.
Giờ nhìn lại,
mọi sự đều đúng như dự tính ban đầu.
*
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trước khi rời phủ,
ta ngoái nhìn tấm bảng “Tiêu phủ” treo trên cổng lớn.
Tạm biệt nhé…
nơi địa ngục ăn thịt người không nhả xương.
Ta khẽ ngoắc ngón tay.
Đám ăn mày nấp trong góc tường lập tức ùa ra,
tay xách từng thùng nước phân, không chút do dự hất thẳng vào tấm biển.
Không ngoảnh đầu lại,
ta thản nhiên bước lên chiếc xe ngựa đã chờ sẵn từ góc phố.
Hướng về một cuộc đời mới, mà thẳng tiến.
20
Ba ngày sau, Tiêu Vân Du mới từ từ tỉnh lại.
Theo bản năng, hắn đưa tay sờ xuống dưới hạ thân.
Trong nháy mắt —
một cơn đau thấu tim gan lập tức ập tới.
Hắn cứng người lại, run rẩy kéo quần lót ra.
Khi nhìn thấy vết thương kia...
“A —— !!!”
Một tiếng gào thét thê lương, chẳng khác gì dã thú bị chọc tiết vang vọng khắp viện.
Tiếng hét ấy kinh hoàng đến nỗi,
ngay cả tai mắt đang canh trên mái cũng trượt chân suýt rơi ngói.
Cùng lúc ấy,
lão phu nhân Tiêu — vốn bị hạ mê dược hôn mê mấy ngày qua,
cũng bị tiếng thét ấy làm cho choàng tỉnh.
Bà ta hốt hoảng bò dậy từ trên giường,
thậm chí còn chưa kịp mang giày,
loạng choạng lao thẳng về phía nơi phát ra âm thanh.
*
Khi đến nơi,
cảnh tượng trước mắt khiến bà như bị sét đánh giữa ban ngày.
Chỉ thấy đứa con trai bà luôn tự hào —
mắt mờ mịt, ngồi bệt giữa vũng m.á.u đỏ như mận chín, cả người run lẩy bẩy.
Đôi mắt già nua mờ đục của bà mở to đến mức sắp rách mí.
“Du… Du nhi, con… chuyện gì xảy ra vậy?!”
Lời còn chưa dứt —
Bên ngoài viện bất ngờ vang lên tiếng đập cửa dữ dội như sấm dội.
*
Mà lúc này, kinh thành đã sớm long trời lở đất.
Tửu lâu, trà quán khắp nơi đều đang xôn xao truyền nhau:
“Đại hoàng tử bị thổ phỉ c.h.é.m đầu, treo ngoài cổng trại để thị chúng.”
“Nhị hoàng tử thì bị lột trần xác, treo trên cột cờ phơi nắng giữa trời.”
*
Lão hoàng đế nghe tin dữ khi vừa lên triều sớm,
hộc m.á.u ngất ngay tại điện Kim Loan, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Triều đình hỗn loạn.
Không ai có thời gian để điều tra kỹ càng nguyên nhân thực sự đằng sau cái chếc của hai hoàng tử.
*
Mà Tiêu Vân Du...
xem như vẫn còn vận may giữ được một cái mạng.
21
Vận may cuối cùng còn sót lại của Tiêu Vân Du, đến lúc này cũng chẳng cứu nổi hắn nữa.
Cánh cổng lớn của Tiêu phủ bị đạp tung ra một cách hung hãn.
Hơn chục đại hán tay lăm lăm gậy gộc ùn ùn xông vào viện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận