Phu Quân, Thiếp Vung Đao Rồi Đó!

Chương 6

Đám bà v.ú sợ đến run rẩy,  

“phịch” một tiếng đồng loạt quỳ rạp xuống đất,  

gật đầu như giã tỏi, không dám hé răng nửa lời.

 

Ta rời khỏi phòng.

 

Bên trong, tiếng hét thê thảm lại một lần nữa vang lên.

 

13

 

Vừa bước ra khỏi cổng viện,  

ta liền chạm mặt lão phu nhân Tiêu gia đang hấp tấp đi tới.

 

Trên đầu bà ta, trâm ngọc lủng lẳng leng keng.

 

“Du nhi!”  

Lão phu nhân vội vàng túm lấy tay áo ta,  

ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía tiểu viện bị canh phòng nghiêm ngặt.

 

“Ngày nào con cũng sai người đưa thuốc bổ đến cho tiện nhân kia, cớ sao ngay cả ta cũng không được bước vào xem một chút?”

 

Ta vội đỡ lấy bà, lui ba bước, làm bộ hốt hoảng:

 

“Mẫu thân! Nàng ta nhiễm chứng ho lao rất dễ lây! Hôm trước, đã có hai nha hoàn ngã bệnh sau khi hầu hạ nàng ta rồi!”

 

Nghe vậy, sắc mặt lão phu nhân lập tức biến đổi.

 

Bà kéo ta rời khỏi viện thật nhanh,  

chỉ dừng lại khi đã đến Phật đường trong viện của bà.

 

Hương trầm vấn vít,  

đôi mắt đục ngầu của bà lại lóe lên tia độc ác.

 

“Nếu vậy... sao không để con tiện nhân đó chếcluôn đi cho xong?”

 

Ta ghé sát tai bà, giọng đè thấp:

 

“Bản đồ mỏ vàng của Thẩm gia vẫn chưa rơi vào tay chúng ta. Thẩm Lạc Anh… chưa thể chếc.”

 

“Mẫu thân hiểu rồi!”

 

Bà liên tục gật đầu, vỗ mu bàn tay ta, vẻ mặt đầy đồng tình.

 

Chỉ là, ta không ngờ —  

bà lại "hiểu" một cách... quá mức triệt để.

 

Ba ngày sau.

 

Tiêu Vân Du chẳng biết dùng cách gì,  

lại có thể mua chuộc được một nha hoàn thô sử chuyên đưa cơm.

 

Con bé thừa lúc không ai để ý,  

đưa một bức huyết thư đến tay lão phu nhân.

 

Chỉ tiếc… lão phu nhân chẳng buồn liếc mắt,  

mặt đầy chán ghét, lập tức sai người ném thư ra ngoài.

 

Đợi khi thư bị vứt sang một bên,  

ta làm ra vẻ hiếu kỳ, cúi người nhặt lấy.

 

Mở lá thư được viết bằng m.á.u trên tấm vải áo lót.

 

Trong đó, Tiêu Vân Du kể rõ toàn bộ chuyện chúng ta hoán đổi thân xác.  

Để tạo niềm tin, hắn còn viết cả bí mật chỉ hắn mới biết — vị trí cơ quan bí mật trong thư phòng, nơi cất giấu tín vật liên hệ với Nhị hoàng tử.

 

Ta không nhịn được mà bật cười.

 

Đúng là “trăm lần tìm kiếm không thấy, nay lại nhặt được dưới chân”!

 

“Du nhi, sao lại cười vậy?”

 

Lão phu nhân ló đầu vào, thấy ta cười vui vẻ thì đầy nghi hoặc.

 

“Mẫu thân, người làm quá đúng rồi!”

 

Ta giơ ngón tay cái, đầy tán thưởng:

 

“Con tiện nhân đó định truyền bệnh lao cho người đấy!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nghe xong, lão phu nhân mặt càng thêm ghê tởm.  

Bà vung tay áo như thể trên đó dính phải thứ gì bẩn thỉu, nghiến răng nói:

 

“Ta biết ngay mà! Con tiện nhân đó chếc cũng không yên thân, còn định kéo người ta chếc theo!”

 

Dứt lời, bà lập tức quay đầu phân phó mụ v.ú bên cạnh:

 

“Đi! Kéo con nha hoàn kia ra mà xử lý!”

 

Giữa trưa hôm đó.

 

Con nha hoàn phản chủ bị mấy gã sai vặt lực lưỡng áp giải tới sân viện nơi Tiêu Vân Du ở.

 

Ta cố ý sai người khiêng hắn ra bên cửa sổ,  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

để tự mắt nhìn rõ mọi chuyện.

 

Ban đầu nha hoàn ấy còn có thể gào thét vài tiếng.

 

Nhưng sau hai mươi trượng roi, đã tắt thở.

 

“Đã nhìn rõ rồi chứ.”

 

Ta liếc nhìn đám hạ nhân xung quanh, ai nấy đều im thin thít như thóc, không dám hé răng.

 

“Đây là kết cục của kẻ ăn cháo đá bát.”

 

Khi quay người rời đi,  

ta vô tình bắt gặp gương mặt trắng bệch bên khung cửa.

 

Ánh mắt Tiêu Vân Du tràn ngập tuyệt vọng.

 

Ta mỉm cười với hắn —  

hắn càng run rẩy dữ dội hơn.

 

14

 

Phủ Nhị hoàng tử.

 

Ta cung kính dâng bản đồ lên bằng cả hai tay.

 

“Điện hạ, đây chính là bản đồ mỏ vàng tổ truyền của Thẩm gia.”

 

Giọng ta có chút run rẩy:  

“Vì nó… thần thậm chí đã phải… phản bội cả người chung gối chung chăn…”

 

Nghe vậy, mắt Nhị hoàng tử lập tức ánh lên tia sáng rực không cách nào che giấu,  

hắn nhẹ nhàng vuốt qua những dấu vết nâu sẫm trên tấm bản đồ —  

chính là kết quả được ta cho người cố ý làm cũ trước đó.

 

Khi ánh mắt hắn dừng lại ở vị trí mỏ vàng được đánh dấu,  

sắc mặt liền hiện lên vẻ cuồng hỉ.

 

“Tốt! Tốt lắm!”

 

Giọng hắn vì quá kích động mà cao lên vài phần:

 

“Vân Du quả nhiên không phụ kỳ vọng của bản cung!  

Đợi bản cung dâng lên Hoàng thượng, ắt sẽ giúp ngươi đạt được điều mong muốn!”

 

Dứt lời, hắn không chờ thêm được nữa, lập tức muốn đưa bản đồ cho tâm phúc bên cạnh.

 

Ta vội bước lên nửa bước, hơi khom người, cao giọng nói:

 

“Điện hạ, xin chậm lại một chút!”

 

Sắc mặt Nhị hoàng tử lập tức trầm xuống,  

nhưng rồi chợt hiểu ra điều gì đó, phất tay cho lui tất cả thị vệ, nội giám.

 

Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người,  

ta mới cẩn thận tiến gần, ghé sát tai hắn thì thầm:

 

“Không biết ai đã để lộ tin này… Hình như… người của Đại điện hạ cũng đang âm thầm theo dõi nơi này…”

 

Ta cố tình ngừng lại giữa chừng, như thể có điều khó nói.

 

“Gì cơ?!”

 

Sắc mặt Nhị hoàng tử lập tức trở nên u ám đáng sợ.



 

Bạn cần đăng nhập để bình luận