Phu Quân, Thiếp Vung Đao Rồi Đó!

Chương 10

Kẻ dẫn đầu là một gã mặt đầy sẹo, nét mặt dữ tợn,  

hắn vung ra một xấp khế ước nợ nần, giọng the thé như sấm:

 

“Tiêu Vân Du! Đến lúc trả nợ rồi!”

 

Trên từng tờ giấy vay nợ, dấu chỉ đỏ thẫm và dấu tư ấn của Tiêu Vân Du đều rõ ràng không thể chối cãi.

*

 

“Những khoản này không phải do ta vay!”  

Tiêu Vân Du chụp lấy mớ giấy nợ, điên cuồng muốn xé nát.

 

Tên mặt sẹo sao chịu để yên?

 

Hắn lập tức vặn lấy ngón tay Tiêu Vân Du,  

"rắc" một tiếng giòn tan vang lên — xương gãy vụn.

 

Cơn đau thấu xương tràn khắp toàn thân,  

Tiêu Vân Du kêu gào thảm thiết, mồ hôi túa ra như mưa.

 

“Muốn quỵt nợ hả? Khá lắm…”

 

Tiêu Vân Du gắng gượng phân trần:

 

“Là Thẩm Lạc Anh! Là nàng ta dùng thân thể của ta…”

 

Hắn chưa kịp nói hết,  

tiếng cười chế nhạo đã vang dậy khắp viện.

 

Ngay cả lão phu nhân Tiêu đứng bên cạnh,  

nhìn hắn với ánh mắt vừa xa lạ vừa hoài nghi.

 

Bà nắm lấy vai hắn, mặt mày tái mét:

 

“Du nhi, chuyện này là sao?!  

Không phải con nói mấy khoản tiền ấy sẽ thu xếp được sao?!”

 

*

 

Tiêu Vân Du gần như phát điên.

 

Tại sao… tại sao không ai chịu tin hắn?

 

Ngay cả mẫu thân hắn, cũng chẳng tin!

 

Hắn gào lên, gần như vỡ vụn:

 

“Ta nói thật! Ta đã bị Thẩm Lạc Anh tráo đổi thân xác!  

Ta bị nàng ta nhốt lại, mọi thứ… ta đều không biết!”

 

Tên mặt sẹo nghe xong, quay đầu nháy mắt với đồng bọn,  

cười nhạo đến mức sặc sụa:

 

“Bọn ta là trẻ lên ba chắc? Huynh đệ, lên!”

 

*

 

Lão phu nhân Tiêu hoảng hốt chắn trước người con trai,  

khản giọng quát:

 

“Các ngươi dám?! Con trai ta là người của Nhị hoàng tử!  

Cẩn thận Nhị điện hạ trị tội các ngươi!”

 

*

 

“Nhị hoàng tử?”

 

Gã mặt sẹo sững người, rồi cất tiếng cười sằng sặc, rung trời chuyển đất.

 

Hắn nhổ một ngụm nước bọt thẳng vào mặt lão phu nhân, giọng đầy khinh miệt:

 

“Nhị hoàng tử chếc rồi!  

Muốn nhờ vả thì xuống âm phủ mà tìm!”

 

Gã vung tay —  

đám người lập tức xông tới,  

đè cả hai mẹ con xuống đất đánh túi bụi.

 

Nắm đ.ấ.m nối gót cú đá,  

hai người hoàn toàn không chống đỡ nổi, chỉ biết khóc lóc, gào thét van xin.

 

Giữa lúc giãy giụa,  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

quần lót của Tiêu Vân Du bất chợt tụt xuống.

 

Lộ ra vết thương m.á.u thịt be bét, vô cùng thê thảm.

 

Đám đánh thuê sững sờ vài giây —  

rồi cười rú lên vang trời:

 

“Thì ra là… kẻ không có của quý!”

 

*

 

Nhục nhã đến tận xương.  

Báo ứng… cuối cùng cũng giáng xuống rồi.

 

22

 

Tên mặt sẹo vốn định càn quét cả Tiêu phủ, vét sạch một đồng một cắc.

 

Nào ngờ khi dẫn người lục soát khắp một vòng xung quanh phủ,  

cả đám đều đứng sững tại chỗ.

 

Tiêu phủ trống rỗng.

 

Trống đến mức… như thể đã bị người ta dọn sạch từ trước.  

Ngay cả một cái bình hoa cũng không còn.

 

“Mẹ kiếp! Tới chậm một bước rồi!”

 

Tên mặt sẹo giận đến mức mắt đỏ ngầu.

 

Hắn quay phắt lại, ánh mắt hung tợn trừng xuống Tiêu Vân Du đang nằm bẹp dưới đất.

 

“Đã không có tiền trả nợ thì…”

 

Hắn vươn tay, bóp chặt cằm Tiêu Vân Du, nghiêng trái ngó phải, tỉ mỉ quan sát.

 

Bỗng nhiên, hắn nhe răng cười, ánh mắt sáng rực như vừa nảy ra một chủ ý độc ác.

 

*

 

Ba ngày sau.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Tại kinh thành, đoàn xiếc nổi danh nhất bỗng có thêm một tiết mục mới:

 

“Bình mỹ nhân” — một gương mặt như ngọc, đặt trong thân bình men sứ xanh nhạt.  

Thu hút vô số người qua đường bỏ tiền mua vé, chen chúc xem ngó.

 

*

 

Mà Tiêu lão phu nhân, vì đã già lại què quặt, bán không được giá,  

cuối cùng bị đánh chếc ngay tại chỗ.

 

Xác bà ta bị vứt thẳng vào bãi tha ma, mặc cho chó hoang cắn xé, gặm nhấm,  

chếc chẳng toàn thây.

 

Những vinh hoa và tôn quý một thời,  

giờ đây chỉ còn là bụi đất tiêu tan.

 

Toàn tộc Tiêu phủ, cùng cả nhà mẹ đẻ của lão phu nhân,  

trước đây vì Tiêu Vân Du mà đổ không ít bạc ra ngoài.

 

Giờ, toàn bộ đều chìm xuống đáy nước, một xu cũng không thu lại được.

 

Họ hận Tiêu Vân Du đến tận xương tủy.

 

Trong cơn phẫn nộ, toàn tộc cùng ký tên, ép tộc trưởng xóa tên Tiêu Vân Du và lão phu nhân khỏi gia phả.

 

Trên chiếc thuyền hoa giữa Giang Nam.

 

Ta dựa vào lan can chạm trổ hoa văn,  

gió sông lướt qua vạt áo, mang theo hương trà thoảng thoảng.

 

Trong trà lâu phía xa, gã kể chuyện đang cao giọng nói tới đoạn kịch tính:

 

“Phải nói rằng vị Thẩm cô nương kia quả thực có phúc, sớm đã cắt đứt quan hệ với Tiêu gia rồi đó!”

 

Ta khẽ bật cười, tiếng cười nhẹ nhàng như gió lướt mặt nước.

 

Tiện tay ném mấy viên thức ăn cá xuống sông, mặt nước lập tức dợn lên một vòng sóng lăn tăn.

 

-HẾT-

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận