Phu Quân, Thiếp Vung Đao Rồi Đó!
Chương 3
Cuối cùng… cũng rũ xuống, bất động.
Chậc
Thì ra… giếc người lại dễ đến thế.
06
Ngọn nến chao đảo dữ dội,
chiếu bóng ta lên tường, lay động như quỷ mị.
Ta quay đầu nhìn Thẩm Như Ngọc lần cuối.
Đôi mắt nàng trợn trừng,
tròng mắt đầy rẫy hoảng loạn và uất hận —
chếc không nhắm mắt.
Ta phất tay nghiêng chiếc giá nến.
Lửa bùng lên trong nháy mắt, nhuộm đỏ màn trướng thêu uyên ương trên giường.
Lai Phúc sớm đã chờ sẵn ở cửa ngách với xe ngựa.
Trong mắt hắn thoáng qua tia kinh ngạc,
nhưng rất biết điều, không hỏi nửa lời.
Ta ngoái đầu nhìn lại.
Sân viện của Thẩm Như Ngọc đã bốc lên từng luồng khói đen cuồn cuộn.
“Lai Phúc, hồi phủ.”
Ta bước lên xe ngựa.
Lai Phúc quất roi, tuấn mã hí dài rồi lao vút đi như gió.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Tiêu phủ.
Tiểu nha hoàn Tiểu Liên cuống cuồng chạy ra đón:
“Gia, cuối cùng ngài cũng về rồi! Phu nhân người—”
Lời còn chưa dứt, trong phòng liền vang lên tiếng đồ sứ vỡ tan, xen lẫn tiếng thét chói tai đầy cuồng loạn của nữ tử.
Ta đẩy cửa bước vào, bên trong hỗn loạn vô cùng.
“Lạc Anh! Cuối cùng nàng cũng trở về rồi!”
Một thân ảnh loạng choạng lao tới ôm lấy ta.
Là Tiêu Vân Du.
Không — chính xác mà nói, là Tiêu Vân Du trong thân xác của ta.
Tóc tai rối bời, ánh mắt hoảng loạn cực độ.
“Lạc Anh, rốt cuộc là chuyện gì? Vì sao chúng ta lại hoán đổi thân xác? Mau, nghĩ cách đổi lại đi! Chuyện này quá hoang đường rồi!”
Ta nhẹ nhàng nghiêng người, tránh khỏi tay hắn đang định nắm lấy ta, chậm rãi mở miệng:
“Vì sao phải đổi? Thiếp thấy… làm nam nhân cũng không tệ.”
Ánh mắt hắn bỗng đông cứng lại,
như vừa nhớ ra điều gì đó đáng sợ, giọng run rẩy hỏi:
“Lạc Anh… nàng… nàng vừa từ đâu trở về?”
Ta chậm rãi nhếch môi cười:
“Ngươi đoán xem?”
07
Sắc mặt Tiêu Vân Du tái nhợt trông thấy rõ bằng mắt thường,
trán hắn rịn đầy mồ hôi lạnh.
“Lạc Anh, nàng nghe ta giải thích…”
Giọng hắn mang theo mấy phần khẩn cầu.
“Vậy thì ngươi nói đi, ta nghe đây!”
Ta bình tĩnh nhìn hắn,
thật muốn xem thử hắn còn có thể bịa ra lời dối trá gì nữa!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Ta… ta…”
Tiêu Vân Du môi run bần bật, muốn biện hộ cho bản thân,
nhưng cổ họng như bị nghẹn lại,
nửa lời cũng không thốt nên câu.
Cuối cùng, hắn như đã buông bỏ tất cả, chẳng buồn che đậy nữa.
“Thẩm Lạc Anh! Là ngươi ép ta!”
Hắn rống lên như kẻ điên:
“Ta đã bao lần hạ mình cầu xin ngươi? Chỉ cần ngươi giao bản đồ mỏ vàng ra, chúng ta lẽ ra đã có thể…”
Ta lạnh lùng nhìn dáng vẻ thất thố của hắn,
ánh mắt đầy mỉa mai.
“Ta đã nói bao nhiêu lần rồi? Căn bản không có bản đồ mỏ vàng nào cả! Vì sao ngươi cứ khăng khăng không tin ta?”
Tiêu Vân Du bật cười lạnh,
gương mặt đầy cố chấp:
“Lại là câu đó! Thẩm Lạc Anh, đến nước này rồi mà ngươi còn định lừa ta sao?”
“Chính Thẩm Như Ngọc nói với ta — Thẩm gia các ngươi nhờ có mỏ vàng mới giàu nứt vách! Ta chỉ muốn thăng quan tiến chức, muốn cho ngươi một tương lai tốt đẹp — ta sai ở đâu?”
Hắn siết lấy tay ta, ánh mắt lóe lên thứ ánh sáng kỳ quái:
“Bây giờ vẫn còn kịp! Chỉ cần ngươi giao ra bản đồ mỏ vàng… Nhị hoàng tử đã hứa sẽ cho ta làm Thượng thư bộ Hộ! Lạc Anh, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu…”
Ta không nhịn được mà ngửa đầu cười lớn.
Cười đến run rẩy cả người.
Cười đến rơi nước mắt.
“Bắt đầu lại từ đầu?”
Ta giật mạnh tay khỏi tay hắn.
“Khi ngươi vụng trộm với muội muội ta, ngươi có từng nghĩ đến chuyện bắt đầu lại?
Khi ngươi hạ thuốc tuyệt tử vào người ta, ngươi có từng nghĩ đến chuyện bắt đầu lại?
Khi ngươi ra tay sát hại cả nhà ta… ngươi có từng nghĩ đến chuyện bắt đầu lại?!”
Ánh mắt ta nhìn thẳng vào hắn,
mà hắn lại không dám đối diện,
giọng lạc đi vì chột dạ:
“Ngươi… ngươi biết hết rồi sao?”
“Tiêu Vân Du, chỉ khi ngươi chếc đi… mọi thứ mới thật sự có thể bắt đầu lại.”
Ngón tay ta chậm rãi lướt dọc theo cổ hắn.
“Dưới suối vàng, cả nhà ba người các ngươi… cũng vừa hay có nhau bầu bạn.”
08
Ngón tay ta từng tấc từng tấc siết chặt lại.
Tiêu Vân Du trừng lớn mắt, kinh hoàng tột độ.
“Lạc Anh… không… nàng không thể… giếc ta…”
Hắn khó nhọc thốt ra từng chữ qua kẽ răng, móng tay bấu sâu vào cổ tay ta đến rớm máu.
“Hiện giờ… ta đang ở trong… thân thể của nàng…”
Ta bật cười lạnh.
Lực tay càng siết thêm vài phần.
Gương mặt hắn vì thiếu dưỡng khí mà dần chuyển sang tím tái.
Ta cúi xuống, ghé sát tai hắn thì thầm:
“Phu quân à, chàng yên tâm... ta sẽ dùng thân phận của chàng mà sống thật tốt.”
“Chàng là… huyết mạch duy nhất còn sót lại… của Thẩm gia đấy…”
Giọng Tiêu Vân Du đã khàn đến không còn ra hơi.
Hắn vẫn còn cố vùng vẫy trong tuyệt vọng.
“Nàng nỡ lòng… để Thẩm gia… tuyệt hậu sao…”
Ta bất ngờ buông tay.
Tiêu Vân Du ngã lăn xuống đất, co rút người lại, ho sặc sụa không ngừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận