Phu Quân, Thiếp Vung Đao Rồi Đó!

Chương 4

Chỉ trong chốc lát, hắn ngất lịm đi.

 

“Chậc, vô dụng.”

 

Ta thật sự… rất muốn giếc hắn.

 

Nhưng hắn không thể chếc khi còn mang thân xác của ta.

 

Ta chỉ muốn để hắn khắc ghi một điều —

 

Hiện tại, với ta mà nói,  

việc bóp chếc hắn… chẳng khác nào nghiền chếc một con kiến.

 

Khi bước ra khỏi cửa phòng,  

ta dặn dò Lai Phúc:

 

“Tăng người canh phòng lên gấp ba, một con ruồi cũng không được lọt vào.”

 

09

 

Trong thư phòng,  

ta day day mi tâm.

 

Những ngày qua, ta đã tìm khắp tất cả danh y trong thành.  

Kết quả thu được… gần như giống hệt nhau.

 

Dược tính của tuyệt tử dược đã ngấm vào tận tủy xương, thân thể Thẩm Lạc Anh này… nhiều lắm cũng chỉ còn sống được nửa năm.

 

Lẽ nào…  

cả quãng đời còn lại của ta thật sự phải sống trong thân phận Tiêu Vân Du sao?

 

Không!

 

Ta không cam lòng!

 

“Gia… có một nữ tử nhất quyết đòi gặp ngài, nói… nói rằng có thể chữa khỏi bệnh cho phu nhân.”

 

Giọng của Lai Phúc cắt ngang dòng suy nghĩ của ta.

 

Dạo gần đây không biết bao nhiêu kẻ mạo danh thần y tới lừa tiền,  

ta đang định phất tay từ chối…

 

Thì chợt liếc thấy ngoài sân có một bóng dáng mảnh khảnh đang đứng lặng lẽ.

 

Tim ta chợt khựng lại một nhịp.

 

Không hiểu vì sao, ta đổi lời:  

“Dẫn nàng ta tới tiền sảnh.”

 

Nữ tử kia từ lúc bước vào đã luôn dùng ánh mắt dò xét nhìn ta.

 

Lại là một kẻ si mê lớp da này của Tiêu Vân Du sao?

 

Ta thầm thất vọng.

 

“Xem ra, ngươi cũng khá hợp với thân thể này đấy.”

 

Nàng đột nhiên lên tiếng, giọng trong lạnh như nước mùa đông.

 

“Choang!”

 

Tách trà trong tay ta rơi xuống đất,  

nước trà nóng bỏng văng khắp mu bàn tay, nhưng ta hoàn toàn không để tâm.

 

Ánh mắt ta dán chặt vào đôi mắt lộ ra ngoài lớp mạng che của nàng.

 

Sao nàng lại biết?!

 

Nàng là ai?!

 

“Thẩm Lạc Anh, làm nam nhân… có thích không?”

 

Nàng khẽ cười, rồi tháo mạng che mặt xuống.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Trên cổ nàng, sợi dây đeo một miếng ngọc tím vô cùng quen thuộc —  

trên đó khắc bốn chữ: “Ái nữ Lạc Anh.”

 

Hơi thở ta khựng lại.

 

Đó là…

 

Chính là món quà sinh thần năm ta tám tuổi, do phụ thân đích thân tặng!

 

Tâm trí ta bất giác trôi về đêm Thượng Nguyên năm ấy.

 

Ta bị lạc giữa dòng người náo nhiệt, lạc mất tay cha.

 

Ta lo lắng đến phát khóc, ngồi thu mình dưới chân cầu, nước mắt rưng rưng.

 

Lúc ấy, không xa có một bé gái gầy gò đang quỳ gối giữa tuyết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Trước mặt nàng, tấm chiếu rách quấn một t.h.i t.h.ể gầy trơ xương, lạnh lẽo mà thê lương.

 

“Cái này tặng ngươi.”

 

Không chút do dự, ta tháo miếng ngọc trên cổ, nhét vào bàn tay lạnh buốt đỏ bừng kia, nghiêm túc nói:

 

“Phụ thân ta bảo miếng ngọc này rất đáng giá. Ngươi cầm lấy, đi lo hậu sự cho thân nhân mình.”

 

Tuyết rơi lất phất trên mi mắt nàng.

 

Ta không nhớ rõ gương mặt nàng lúc đó.

 

Chỉ nhớ nàng đã hỏi ta một câu:

 

“Ngươi có điều ước gì không?”

 

“Ta muốn trở thành nam nhân.”

 

Ta ngẩng đầu, ánh mắt kiên định:  

“Như vậy mới có thể đường đường chính chính học buôn bán cùng phụ thân, bảo vệ Thẩm gia không bị người xấu bắt nạt…”

 

Không ngờ…

 

Lời trẻ thơ năm đó, nay lại thành sự thật.

 

10

 

Nữ tử ấy tháo miếng tử ngọc từ cổ xuống,  

trịnh trọng đặt vào tay ta.

 

Cảm giác lạnh lẽo truyền đến khiến ta không khỏi rùng mình.

 

“Sư phụ từng dặn, không được tùy tiện thi triển Dịch Hồn Chú lên người phàm.”

 

Nàng cụp mắt xuống,  

hàng mi dày đổ bóng mờ lên gương mặt.

 

“Nhưng hôm đó, khi ta thấy ngươi trong đống hoang tàn của Thẩm phủ...”

 

Lời nàng bỗng nghẹn lại, như thể thứ gì đó đang siết chặt lấy cổ họng,  

giọng cũng theo đó mà run lên:

 

“Ngươi ôm t.h.i t.h.ể lão gia nhà họ Thẩm, gào khóc như điên...  

giống hệt như ta năm xưa, quỳ trong tuyết ôm xác người thân...”

 

“Cho nên, ta mới trở thành như thế này...”

 

Giọng ta cũng run rẩy không kém.

 

Nàng khẽ gật đầu, trong mắt thoáng một tia áy náy:

 

“Chỉ tiếc, ta học thuật chưa tinh, chú pháp này chỉ duy trì được... hai tháng.”

 

Hai tháng?!

 

Ta siết chặt lấy miếng ngọc,  

các góc cạnh nhọn sắc đ.â.m sâu vào lòng bàn tay đến bật máu,  

nhưng trong lòng lại vô cùng phấn khởi!

 

Đủ rồi!

 

Hai tháng là quá đủ để ta bắt Tiêu Vân Du trả nợ m.á.u bằng máu!

 

Ta khuỵu gối xuống.

 

Trán dập mạnh lên nền gạch.

 

“Đại đức của ân nhân Thẩm Lạc Anh đời sau xin kết cỏ ngậm vành…”

 

“Đừng như vậy!”

 

Nàng hoảng hốt vì hành động của ta,  

vội vàng cúi xuống đỡ dậy.

 

Vẻ lúng túng thoáng hiện trên mặt, tay không ngừng xoắn lấy vạt áo:

 

“Ta tuy không giỏi y thuật, nhưng đối với độc lý, chú pháp vẫn có chút hiểu biết.  

Nếu ngươi tin ta… hãy đưa ta đến xem thân thể thật của ngươi.”

 

11

 

Trong phòng.

 

Nữ tử bắt mạch cho Tiêu Vân Du, lông mày nàng càng lúc càng nhíu chặt.

 

“Lục phủ ngũ tạng đều đã bị ăn mòn... đây không chỉ đơn giản là tuyệt tử dược...”

 

Nàng lẩm bẩm, trong giọng đầy hoài nghi.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận