Phu Quân, Thiếp Vung Đao Rồi Đó!
Chương 1: 1
Sau khi ta và phu quân hoán đổi thân xác,
mới phát hiện — hắn đã lén bỏ thuốc tuyệt tử vào người ta.
Ta không khóc, cũng chẳng làm ầm lên.
Chỉ là… nhắm thẳng vào hạ thân, nâng cao lưỡi đao.
01
Vừa tỉnh giấc,
bên cạnh truyền đến một cảm giác ấm nóng dịu mềm.
Ta cứng đờ quay đầu nhìn sang, đồng tử bỗng nhiên co rút.
Là Thẩm Như Ngọc, thứ muội của ta.
Nàng trần truồng nằm đó, tóc dài xõa rối, trên mặt vẫn còn vương chút ửng hồng sau hoan lạc,
cả người chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.
Nhưng... chuyện này sao có thể?
Nửa năm trước,
Thẩm phủ trong một đêm bị biển lửa nuốt chửng.
Trên dưới cả phủ không một ai sống sót.
Thẩm Như Ngọc cũng đã thiêu thân trong trận đại hỏa đó.
Vậy mà giờ đây... nàng lại đang nằm bên cạnh ta?
Chẳng lẽ là… quỷ?
Ta giật mình bật dậy,
cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Thẩm Như Ngọc hình như cũng bị động tác của ta làm tỉnh giấc,
mơ màng trở mình, đưa tay ngọc ra ôm lấy eo ta.
“Tiểu Lang... chàng định rời đi rồi sao?”
Giọng nàng mềm mại như tơ, ngọt ngào như mật,
nhưng lại khiến ta như rơi xuống hầm băng.
Tiểu Lang?
Tại sao nàng lại gọi ta như vậy?
Ta cúi đầu nhìn xuống thân thể mình.
Lồng n.g.ự.c bằng phẳng, vòng eo săn chắc — còn có…
Ta run rẩy đưa tay dò xuống dưới,
khi chạm vào thứ hơi nhô lên kia —
suýt nữa bật thét thành tiếng.
Đây không phải là cơ thể của ta!
Ta lảo đảo lăn xuống giường, loạng choạng nhào tới trước bàn trang điểm.
Trong chiếc gương đồng, khuôn mặt phản chiếu khiến ta nghẹt thở.
Người trong gương tuấn tú phi phàm,
nhưng sắc mặt tái nhợt như giấy.
Ánh mắt hắn tràn đầy hoảng sợ —
Hắn! Chính là trượng phu của ta — Tiêu Vân Du!
Ta run rẩy giơ tay lên, chạm vào má mình.
Mà “Tiêu Vân Du” trong gương cũng làm động tác y hệt.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Ta chếc lặng, dán mắt nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương.
02
Ta còn chưa kịp sắp xếp lại suy nghĩ từ tình cảnh trước mắt,
thì một đôi tay mềm mại như không xương đã đặt lên n.g.ự.c ta.
Sự ấm nóng trong lòng bàn tay nàng, chân thật đến rợn người.
Không phải mộng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nàng cũng không phải người đã chếc.
“Tiểu Lang...”
Thẩm Như Ngọc e thẹn nép vào người ta,
đầu ngón tay mơn trớn vẽ vòng nơi n.g.ự.c ta đầy tình ý.
Trên người nàng vẫn còn lưu lại mùi hương phảng phất sau đêm ân ái.
Một cơn buồn nôn dâng thốc trong cổ họng.
Ta cắn chặt môi dưới, cố đè nén cơn ghê tởm, cưỡng lại ý muốn đẩy nàng ra xa.
Bây giờ chưa phải lúc trở mặt.
Ta phải làm rõ rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra!
Thẩm Như Ngọc ngẩng đầu, ánh mắt ngập tràn mong chờ nhìn ta:
“Bao giờ thì thiếp mới có thể đường đường chính chính ở bên chàng đây? Thiếp thật sự không muốn tiếp tục lén lút thế này nữa…”
Ta đưa tay vuốt nhẹ tóc nàng, cố gắng bắt chước giọng điệu thường ngày của Tiêu Vân Du:
“Sao vậy? Không phải chúng ta đã nói rõ rồi sao?”
Thẩm Như Ngọc chu môi, vẻ mặt đầy ấm ức:
“Dù chàng đã cho nàng ta uống tuyệt tử dược… nhưng chỉ nghĩ tới việc đứa con của chúng ta phải mang danh nghĩa của nàng ta, lòng thiếp lại khó chịu vô cùng.”
Tuyệt tử dược?!
Ba chữ này vang lên như sấm nổ giữa đầu ta.
Trước mắt tối sầm một trận.
Ba năm làm dâu nhà họ Tiêu,
ta chưa từng mang thai.
Ánh mắt lạnh lùng của mẹ chồng, sự khinh thường của hạ nhân, từng chén thuốc đắng đến nghẹn cổ...
Ta đã từng quỳ suốt ba ngày ba đêm trước tượng Quan Âm Cầu Tử,
chỉ cầu có thể sinh con, nối dõi cho nhà họ Tiêu.
Nhưng tất cả đều vô vọng.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Sau đó, khi Thẩm phủ gặp đại họa,
ta càng không muốn cản trở tương lai của Tiêu Vân Du.
Ta từng rưng rưng nước mắt, chủ động đề nghị hòa ly với hắn.
Mà khi ấy, hắn đáp lại ta thế nào?
Hắn nâng mặt ta đầy dịu dàng, ánh mắt chan chứa chân tình:
“Lạc Anh, ta chỉ cần mình nàng. Ta đã nghĩ kỹ rồi, nếu thật sự không thể có con, thì ta sẽ nhận một đứa từ trong tộc làm con thừa tự.”
Thật nực cười!
Thì ra — hắn sớm đã hạ tuyệt tử dược cho ta!
Cái gọi là “thừa tự” trong miệng hắn,
chẳng qua là bắt ta nhận cái dã chủng trong bụng Thẩm Như Ngọc làm con mà thôi!
03
Một luồng khí huyết đột ngột dâng trào nơi ngực,
ta không kìm được mà siết chặt lấy tay Thẩm Như Ngọc.
Lực đạo quá mạnh, đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng khớp xương lệch ra.
“A! Tiểu Lang! Chàng làm thiếp đau...”
Thẩm Như Ngọc kêu lên đau đớn.
Nàng ta vùng vẫy rút tay về, móng tay được cắt tỉa tỉ mỉ cào mạnh lên tay ta, để lại mấy vết xước rướm máu.
Ý thức của ta dần trở lại.
Cuối cùng cũng buông tay nàng ra.
Ánh mắt không khống chế nổi mà rơi xuống bụng nàng —
cao cao nhô lên, rõ ràng đã mang thai.
Nhìn cỡ này, ít nhất cũng phải bảy tám tháng rồi.
Một luồng lạnh buốt từ lòng bàn chân chạy dọc sống lưng.
Tất cả những chuyện trong quá khứ chợt trở nên rõ ràng trong đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận