Phu Quân, Thiếp Vung Đao Rồi Đó!
Chương 2
khi ta trở lại Thẩm phủ,
lúc đó Thẩm Như Ngọc đã ăn uống cực kỳ nhiều,
cả người tròn lên một vòng.
Ta còn lo lắng khuyên nàng:
“Như Ngọc, ăn uống vô độ hại thân đấy, muội nên tiết chế một chút.”
Khi ấy nàng đang cắn một miếng bánh hoa quế, má phồng phềnh như tiểu hồ ly.
Nghe lời ta, nàng ngẩng đầu lên, mặt đầy hạnh phúc mà nói:
“Tỷ tỷ, giờ kinh thành chuộng vẻ đẹp đầy đặn, hơn nữa ăn được là phúc!”
Ta còn định khuyên thêm mấy câu,
thì Tiêu Vân Du vừa khéo xuất hiện,
ôm lấy ta từ phía sau.
“Lạc Anh, còn hai tháng nữa Như Ngọc sẽ đến tuổi cập kê rồi, nàng đừng luôn coi muội ấy như đứa nhỏ mà dạy bảo mãi thế.”
Thế là chuyện đó cũng chỉ cười cười cho qua.
Ta cũng chẳng để trong lòng.
Nhưng giờ nghĩ lại, mới thấy lúc đó ta ngu ngốc đến nhường nào.
Ta đã chẳng hề để ý, khi Tiêu Vân Du nói câu ấy, hắn còn nhẹ tay đẩy đĩa ô mai về phía Thẩm Như Ngọc.
Thì ra… từ lúc đó trở đi,
Thẩm Như Ngọc đã mang thai rồi.
Mà ta — kẻ ngu si này —
vẫn còn đắm chìm trong giấc mộng phu thê hòa thuận, đàn cầm đối đáp…
04
“Tiểu Lang… hôm nay chàng làm sao vậy? Làm ta đau lắm đó.”
Thẩm Như Ngọc xoa cổ tay đỏ bừng, giọng mang theo vài phần oán trách.
Ta cố nén dòng khí huyết dâng lên cổ họng, các đốt ngón tay siết chặt đến trắng bệch.
“Như Ngọc... muội thật sự hận nàng ta đến vậy sao?”
Nghe ta hỏi vậy, Thẩm Như Ngọc ngẩng phắt đầu lên.
Trong mắt nàng, lửa ghen như sắp thiêu cháy tất thảy.
“Đương nhiên rồi! Ai ai cũng biết Thẩm phủ có một đại tiểu thư tài sắc vẹn toàn, còn ta thì sao? Cả đời chỉ bị giấu trong bóng tối, chẳng ai đoái hoài.”
“Từ nhỏ đến lớn, mụ v.ú già luôn dạy ta phải biết điều, không được tranh giành — nhưng tại sao?”
“Chỉ vì mẫu thân ta là tỳ nữ rửa chân? Chỉ vì ta sinh muộn nàng ta hai năm?”
Nàng nắm lấy tay ta, đôi mắt tràn đầy khát vọng được thấu hiểu:
“Tiểu Lang, chẳng phải chàng cũng hận nàng ta sao? Gả cho chàng ba năm trời, vậy mà lúc nào cũng đề phòng như thể chàng là kẻ trộm!”
“Rõ ràng biết lúc ấy chàng đang ở bước ngoặt quan trọng trong quan lộ… vậy mà vẫn cắn răng giữ kín bí mật về mỏ vàng kia. Phụ thân ta cũng ngu ngốc, đến chếc còn chẳng hé răng lấy một lời.”
Nàng đột nhiên bật cười khanh khách, tiếng cười âm u gai người:
“Nhưng không sao cả, người thắng sau cùng là ta… Chàng là của ta… A!!!”
Tiếng cười của nàng bỗng chốc tắt ngúm —
bởi vì ta đã bóp chặt cổ nàng.
Đôi mày ngài được trang điểm cẩn thận của nàng vặn vẹo vì hoảng sợ.
“Buông… ra…”
Âm thanh nghèn nghẹn từ cổ họng nàng bật ra, đôi chân đạp loạn trong không trung, tuyệt vọng.
Chỉ cần ta dùng thêm chút sức lực nữa…
Thẩm Như Ngọc — sẽ thực sự chếc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc ánh mắt nàng bắt đầu mờ đục, ta lại bất ngờ buông tay.
Nàng ngã phịch xuống đất như một con rối rách.
“Khụ… khụ khụ…”
Nàng ôm cổ ho sặc sụa, nước mắt nước mũi dính đầy mặt.
Ta cúi người xuống, bóp cằm nàng, ép nàng phải ngẩng mặt nhìn ta:
“Vậy… vụ hỏa hoạn ở Thẩm phủ… là do ngươi làm?”
Tiếng ho của Thẩm Như Ngọc đột ngột ngừng lại.
Nàng trợn tròn mắt, hoảng loạn nhìn ta như nhìn một kẻ điên.
“Tiểu Lang… chàng điên rồi sao?”
Giọng nàng khàn đặc.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Đêm hôm đó chẳng phải chính chàng mang người đến phóng hỏa sao? Còn nói… nói muốn ép cha ta mở miệng giữa biển lửa…”
Trong khoảnh khắc đó, toàn thân ta như bị sét đánh.
Đêm Thẩm gia gặp nạn,
Tiêu Vân Du “say rượu” trở về —
trên áo hắn có những vệt đậm bất thường.
Không phải là rượu.
Mà là… dầu hỏa!
Vậy mà khi ấy, ta còn ngu ngốc vì hắn nấu canh giải rượu, tận tay bón từng thìa…
05
Lợi dụng lúc ta thất thần, Thẩm Như Ngọc khó nhọc bò về phía cửa.
Ngay khi nàng ta sắp chạm tới ngưỡng cửa, ta đã tóm chặt lấy cổ chân nàng ta, lôi ngược trở lại giường.
“A —— !”
Bụng nàng ta bị kéo lê trên mặt đất, ma sát dữ dội, để lại một vệt m.á.u dài chói mắt.
Ta nhẹ nhàng đặt tay lên bụng tròn căng của nàng ta, cảm nhận được từng cơn thai động dữ dội truyền ra từ bên trong.
Cứ như thai nhi trong bụng nàng ta… cũng đang hoảng sợ vậy.
Ta dịu dàng lau đi nước mắt đầy hoảng hốt trên mặt nàng:
“Như Ngọc, vụ hỏa hoạn thiêu rụi Thẩm phủ… ngươi cũng góp phần không nhỏ nhỉ?”
Cả người Thẩm Như Ngọc run bắn.
Nàng như nhìn thấy quỷ mà thét lên:
“Ngươi không phải Tiểu Lang! Ngươi là ai?!”
Vì nàng quá kích động, bụng cũng co giật mạnh hơn.
Qua lớp da, thậm chí còn nhìn rõ hình dáng của một bàn chân nhỏ đang đạp loạn.
Ta cúi đầu nhìn đôi bàn tay to lớn, đầy gân cốt của chính mình.
Làm nam nhân… thật tốt.
Có sức mạnh.
“Ta là Tiểu Lang của muội mà, cũng là cha của đứa bé trong bụng muội.”
Ta thì thầm, giọng nhẹ nhàng như ru ngủ, ánh mắt lại dịu dàng đến kỳ lạ.
Nhưng các ngón tay ta từ từ siết chặt lại.
Lần này, ta không để nàng ta có cơ hội nói thêm lời nào.
Nàng ta… đáng phải chếc rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận