Phá Tan Xiềng Xích

Chương 8

Để xác định suy đoán, tôi tập trung nghe một lát.

"Trăn Trăn, tài liệu này là bản gốc, không thể đưa cho em được, nếu không sẽ rất dễ bị phát hiện. Em chụp ảnh xong thì đi đi."

Rất nhanh, giọng nói ngọt ngào của Ngư Trăn Trăn vang lên: "Cậu Trì à, vẫn là anh đối tốt với Trăn Trăn nhất."

Tôi giơ chân đạp tung cửa phòng tư liệu.

Người bên trong giật mình hoảng sợ, Tống Phong Trì che chở cô gái sau lưng, lắp bắp gọi tôi: "… Chị."

"Đừng gọi là chị, tôi không có đứa em như cậu."

Trong mắt tôi lửa giận đang bốc cháy: "Tôi cứ thấy lạ, tại sao tất cả bí mật của chúng ta đều bị người khác biết, hóa ra lại xuất hiện một kẻ nội gián! Cậu làm như vậy có xứng với ba mẹ, có xứng với tôi không?"

Tống Phong Trì cúi đầu, không nói nên lời.

Ngư Trăn Trăn đứng ra, chắn trước mặt Tống Phong Trì, giống như một sứ giả chính nghĩa: "Tống Tuyết Quan, cậu Trì là một nhân cách độc lập, không phải là vật phụ thuộc của bất kỳ ai. Chính vì cô luôn quá đáng như vậy, mới đẩy cậu Trì càng ngày càng xa đó."

Tôi cười lạnh, lấy điện thoại ra chuẩn bị báo cảnh sát: "Bắt tận tay day tận mặt. Hai người có gì thì đến nói với cảnh sát đi."

Trước mắt một thoáng, điện thoại lại bị Tống Phong Trì giật lấy, giây tiếp theo, nó nắm tay Ngư Trăn Trăn đi ra khỏi phòng tư liệu, quay người đẩy tôi vào trong.

Qua cánh cửa, Tống Phong Trì áy náy nói: "Chị ơi, xin lỗi."

Tôi điên cuồng đập cửa, hy vọng có thể thu hút sự chú ý của bảo vệ, nhưng hai người đó vẫn đi càng ngày càng xa.

Tài liệu mà Tống Phong Trì lấy đi vốn là hy vọng cuối cùng để nhà họ Tống lật bàn.

Bây giờ, tất cả đều trở thành hư không.

10

Một tháng sau, nhà họ Tống tuyên bố phá sản, đi trên con đường tương tự như trong cốt truyện.

Điều duy nhất khác là, người mua lại nhà họ Tống không phải là Thẩm Chu, mà là một người mua bí ẩn.

Khi từ công ty về nhà, đột nhiên có người dùng giẻ lau bịt miệng tôi. Trên giẻ lau có thuốc mê, tôi nhanh chóng hôn mê bất tỉnh.

Khi tỉnh lại lần nữa, tôi phát hiện mình bị trói ở một vùng núi hoang.

Chính là nơi mà trong cốt truyện, tôi phơi xác nơi hoang dã.

Một chậu nước lạnh đổ thẳng vào đầu.

 "Tôi biết cô tỉnh rồi, đừng giả bộ nữa."

Gió thu thổi qua, lạnh đến mức tôi run rẩy.

Tôi ngẩng đầu lên.

Thiếu niên đang nói chuyện có đôi mắt xinh đẹp, đuôi mắt có một nốt ruồi nhỏ, sắc mặt trắng bệch, có vẻ như quanh năm không thấy ánh mặt trời.

Chính là thái tử hắc đạo Thẩm Chu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận