Phá Tan Xiềng Xích

Chương 5

Ngư Trăn Trăn bị hành động của tôi dọa sợ, dùng chăn quấn chặt lấy mình: "Cô chủ, chị đừng như vậy, Trăn Trăn sẽ sợ."

"Ồ, cô nói là do mình tự làm à."

"Trên tay trên chân em rõ ràng là vết bị dây thừng trói, cổ tay đầu gối đều có vết bầm tím. Vậy cho hỏi, có phải em tự trói mình lại không?"

Ngư Trăn Trăn luống cuống rụt ngón chân lại, đầu ngón chân trái cọ xát vào đầu ngón chân phải, đáng thương nhìn tôi, cầu xin: "Là... là Trăn Trăn tự làm."

Tôi cười nhạo cô ta: "Ồ, vậy vết dâu tây trên cổ cô cũng là tự mình tạo ra sao?"

Ngư Trăn Trăn hoảng loạn che cổ lại, che hết phần trắng sứ bên ngoài: "Không…"

Tôi lừa cô ta.

Cổ của cô ta thật ra sạch sẽ.

Lúc cô ta hoảng loạn, tôi đọc một cái tên: "Là Thẩm Chu đúng không?"

Ngư Trăn Trăn đột ngột ngẩng đầu.

Thẩm Chu là thái tử hắc đạo, nam chính được yêu thích nhất trong bộ tiểu thuyết này.

Thân là nam chính bệnh kiều, Thẩm Chu có xu hướng SM, thích nhất là trói nữ chính lại nhốt trong phòng tối để "mặn nồng".

Nhìn thấy vết thương trên người Ngư Trăn Trăn, phản ứng đầu tiên của tôi là anh ta.

Sắc mặt Tống Phong Trì tái nhợt, mồ hôi lạnh đầy trán.

Rõ ràng là một người ngoài cuộc, mà mặt nó còn khó coi hơn cả đương sự Ngư Trăn Trăn.

Thừa nhận tuyết trên núi, ánh trăng trên trời trong lòng mình chỉ là một sự đơn phương, là một việc rất khó khăn.

Tôi muốn an ủi nó, nhưng lại bị nó hất tay ra.

Tống Phong Trì như bị rút mất linh hồn, như người mất hồn đi ra khỏi phòng bệnh.

Tôi không cản nó.

Đau dài không bằng đau ngắn, nó có một ngày sẽ nhìn rõ.

Trong đầu nổ tung pháo hoa:

[Tống Tuyết Quan đang làm gì vậy! Như vậy chẳng phải Tống Phong Trì sẽ rời khỏi hậu cung sao.]

[Hu hu hu đừng mà, ai mà không thích tiểu chó sữa luôn đặt mình lên hàng đầu chứ.]  [Tâm lý của Ngư Trăn Trăn thật sự kém quá! Bệnh ghét kẻ ngốc của tôi sắp tái phát rồi. Để các nam chính yêu cô ta đi, tôi bỏ truyện đây.]

[Không đúng, sao cô ta biết sự tồn tại của Thẩm Chu! Trong truyện mãi đến kết thúc Thẩm Chu ra tay g.i.ế.c cô ta, cô ta vẫn không biết mình đã đắc tội với ai mà?]

5

Tôi vừa về đến nhà thì thấy mẹ Ngư mặt mày ủ rũ đến xin từ chức với mẹ tôi:

Bạn cần đăng nhập để bình luận