Nhau Thai Người
Chap 3
03.
Tờ mờ sáng hôm sau khi ai cũng đang chìm trong giấc ngủ. Con tinh quái xuất hiện trước cổng nhà ông Thuận. Nó thở phì phì ánh mắt sắc lẹm. Hàm nanh nhe nhe làm người ta cảm giác như nó đang cười. Nhìn bộ dạng nó bây giờ không ai liên tưởng đến được hình ảnh con lợn đen trước đây. Lông nó cứng hơn, hai chân sau như dài ra còn lớn hơn. Cái đầu to cũng biến dạng hẳn, như thành một sinh vật kỳ dị. Tuy rất khó nhưng nhìn từ sau trông nó giống bộ dạng con người. Nó đang tự biến đổi mình, hoá yêu một cách nhanh chóng. Nó dùng huyết nhục và thần hồn tu luyện thành tà tinh, đi trái với phép tắc thiên đạo.
Con tinh quái đẩy cửa nhà ông Thuận, nó cảm giác có hơi thở xa lạ ở đây. Một kẻ ngoại lai xâm nhập vào địa bàn của nó. Nhưng khi chi trước vừa chạm vào cánh cửa nó đã giật b.ắ.n tru lên. Một đạo ánh sáng vàng nhạt cản ngay cửa ngăn nó bước vào. Con yêu tinh gầm lên giận dữ nó lao thân mình to lớn vào hai cánh cổng đóng chặt. Rồi lại bị b.ắ.n ngược về phía sau, nện xuống đất một tiếng nặng nề. Mắt nó vằn tơ m.á.u ngó nhìn cánh cổng rồi nhìn da lông như bị lửa đốt của mình. Cặp mắt đỏ nhìn chòng chọc vào ngôi nhà.
" Kẻ ngoại lai đó đang cản trở nó. Cản trở cơ duyên của nó. "
Tà tinh liếc nhìn ngôi nhà rồi bỏ đi. Nó phải nhanh chóng bổ sung m.á.u thịt vào chỗ bị bùa chú thiêu đốt. Những con người ở đây chính là thức ăn của nó, hoàn cảnh hoán đổi. Không còn là đồng loại nó, con của nó làm thức ăn cho những người này nữa.
Trời sáng mờ mờ, Liên ôm chặt đứa con nhỏ vào lòng. Hằng đêm cô luôn bị đánh thức bởi ác mộng. Một linh cảm không hay ập đến làm lòng cô nóng như lửa đốt. Cô cảm giác được rằng cái c.h.ế.t đang tới rất gần cô.
Ngó nhìn đứa trẻ còn ngủ vù vù trong chăn. Liên cắn răng nhẹ nhàng đặt nó vào trong chum. Cô rải rơm rạ lên đó. Rồi dấu ở nơi góc bếp. Một loạt âm thanh nặng nề nện xuống lòng đất truyền đến từ sau lưng. Liên cứng cả người, cô không dám xoay đầu lại. Một cái bóng khổng lồ đáng sợ bao phủ lấy cô, mùi khét mùi m.á.u tanh tràn vào khoang phổi, Liên run rẩy ngước nhìn lên trên. Khoang hàm lớn mở rộng trên đầu cô, khi cô chưa kịp hét lên thì nó cắn xuống. Máu tươi b.ắ.n tung toé lên đống rơm cô vừa rải. Tiếng nhai nuốt cắn xé dừng lại khi trời vừa sáng. Trên đất chỉ còn vải vóc thấm máu, ngay cả xương cũng không hề còn một mẩu.
Ông Thất từ chối ngồi lại ăn cơm với gia đình ông Thuận:
- Cả nhà cứ ăn đi. Tôi đi quanh làng nhìn một chút.
Ông cũng không nói với họ hôm qua còn quái vật có tới đây, ông cảm nhận được sự hoạt động của bùa trừ tà. Con vật mới chỉ tu được thân thể cứng rắn, linh trí khai mở hết nhưng vẫn chưa tu được thần thông.
- May mà còn kịp.. nhưng đã nhiều người c.h.ế.t quá rồi.
Ông xé bỏ tấm bùa cũ đi, dán lên một tấm mới. Đi qua mỗi hộ nhà ông đều dán vào trước cổng nhà họ một lá bùa trừ tà.
- Nó đã biết có mình ở đây thì sẽ không để yên cho họ. Thôi nhanh nhanh tìm ra nó mới là cách tốt nhất. Oán khí nhiều quá.
Đi vào giữa làng ông lấy kính bát quái và chuông chiêu hồn ra. Bắt đầu chân đạp hướng Bắc chuông chiêu hồn hướng Tây kính bát quái hướng Nam, di chuyển theo hình bát quái âm dương ngũ hành. Miệng ông gọi:
- Thiên địa huyền Hoàng. Người đã đi xác ở lại. Xương cốt chưa lạnh hồn ở đâu có nghe gọi thì về. Điểm.
Gió thổi mạnh lên lá cây xào xạc. Nhưng lại không có một vong hồn nào xuất hiện. Ông cảm nhận được những tia tàn hồn yếu ớt còn ở nơi nào đó nhưng lại không thể xuất hiện. Oán khí thì ở khắp nơi, trong mắt ông ngôi làng đã bị oán khí đen đúa nuốt trọn.
- Chết oan c.h.ế.t uổng, xác thịt không lành lặn hồn phách bị thôn phệ. Sao không oán được chứ. Đợi tôi bắt được tà tinh sẽ lập đàn cầu siêu cho mọi người.
Tinh quái là những vật tồn tại trong thiên địa gặp được cơ duyên mà khai mở linh trí. Biết thu nhặt linh khí đất trời tu luyện thành thành tinh. Cơ duyên có khi trăm năm mới gặp, thường những vật thông linh hoặc đã sống lâu trong đất trời mới khai mở được linh trí. Thần Phật có đức hiếu sinh, cơ duyên của chúng nó cũng không dễ mới gặp được nên thiên sư đạo sĩ cũng sẽ không vì chúng là yêu mà đuổi tận g.i.ế.c tuyệt. Có những tinh quái dựa vào thời gian tu luyện từng ngày biến thành nhân dạng được trường sinh. Chúng chủ yếu thu thập linh khí, một vài con sẽ biết tìm vật có linh khí dồi dào như nhân sâm ngàn năm, thiên sơn tuyết liên ăn vào để gia tăng đạo hạnh. Nhưng bên cạnh đó cũng có những tinh quái lựa chọn đường ngang ngõ tắt đi trái với luật trời. Chúng sử dụng huyết nhục con người để tu luyện lậm vào tà đạo. Những loài như vậy một khi bị thiên đạo biết sẽ bị giáng thiên lôi đánh c.h.ế.t nên chúng thường không ngừng g.i.ế.c người thôn phệ hồn phách sớm tu nhân dạng rồi ở dưới lớp da người trốn tránh ánh mắt thiên đạo. Thiên sư đạo sĩ gặp những trường hợp này sẽ lập tức thu phục đánh chết.
Ông tiếp tục đi vào từng con đường nhỏ trong làng tìm nhà có sinh khí dán mùa trước cổng. Đến khi ông dừng lại trước căn nhà đã bị đạp nát cổng, mùi huyết tinh toả ra khắp nơi, hình như còn văng vẳng tiếng khóc trẻ con. Ông chạy vội vào. Chỉ thấy ở nhà sau chỉ còn một bãi m.á.u đã khô trên nền đất. Trong đống rơm trong góc có tiếng khóc thất thanh. Ông vội bới rơm ra nhấc nắp chum dậy, bên trong là đứa bé được quấn chăn đã khóc đến mặt mũi tím tái. Có thể nó đói lại ở trong tối không khí ít nên mới khóc đến muốn ngạt thở. Ông bế nó vào nhà trên, trong nhà đã không còn ai. Có lẽ họ biết con yêu tinh sắp đến nên dấu nó trong chum, có m.á.u b.ắ.n lên mới không bị nghiệt súc phát hiện. Đột nhiên tấm ảnh trên góc tủ đập vào mắt ông, một tấm ảnh cưới thì phải, trong ảnh là cô dâu chú rể dựa đầu vào nhau. Có lẽ là bố mẹ đứa trẻ, ông nhìn kỹ thì kinh ngạc nhận ra chú rể là Lực - thanh niên ông gặp ở trạm y tế.
- Tội nghiệt mà..một gia đình còn đang êm ấm. Nay vợ mất con nhỏ còn thơ dại.
Ông Thất lắc đầu rồi nhẹ nhàng ôm đứa bé vỗ vỗ nhẹ vào lưng dỗ nó nín khóc. Ông không đi tìm tung tích tà tinh nữa, mang đứa bé quay về nhà ông Thuận nhờ họ trông giúp Lực một thời gian.
Vợ ông Thuận bế lấy đứa trẻ đút cho nó ít nước cháo đang để phần cho ông Thất rồi dỗ nó ngủ. Dặn mấy đứa cháu để ý kỹ đừng làm ồn đến em nhỏ. Bà nhẹ nhàng đặt nó xuống giường nhém kỹ chăn mền rồi lại ra ngoài. Bên ngoài ông Thất đang nói về chuyện bắt yêu quái.
- Hiện giờ cũng không biết nó trốn ở đâu. Nhưng mà cũng địa phận làng mình thôi. Tôi dùng la bàn rồi mà oán khí ghê quá tìm không ra hướng. Nếu bác dám thì nhờ bác đưa tôi tới chỗ nó ở trước kia coi sao. Biết đâu tìm được gốc rễ gì đó.
Ông Thuận nghe ông nói mà rùng mình một cái. Ông ấp úng run rẩy:
- Thầy...nói...nói..tôi với thầy đi...đi tìm..nó?
- Ấy, bác chủ nhà đừng sợ. Không phải đi tìm mà đi thu thập coi có thông tin nào không thôi. Có tôi đây rồi, có gì tôi giữ nó lại bác chạy về nhà là được.
- Này ..này..chuyện này...như vậy nguy.. hiểm cho thầy quá.
- Không sao đâu....này cũng là làm khó bác... nhưng ngặt nỗi có nhiều chỗ tôi cũng không quen..
Ông Thuận vẫn còn lo lắng lắm, bởi ông cũng không biết thầy Thất có tài giỏi hay không. Nhưng giờ người ta bất chấp nguy hiểm mà giúp mình rồi thì mình cũng không thể nhát c.h.ế.t mà bỏ mặc người ta thế được. Ông mới đánh bạo:
- Thế để tôi đi với thầy... nhưng trong nhà còn con nít tôi không yên tâm lắm...thầy không biết chứ cái con lợn kia rất thích bắt trẻ con.
Ông Thất cam đoan:
- Bác cứ yên tâm, ra khỏi nhà là tôi bày cái pháp trận. Mọi người cứ yên tâm ở trong không bước ra khỏi nhà thì ma quỷ tinh quái không dám động vào. Bác đi với tôi thì tôi nhất định bảo vệ bác an toàn về nhà. Thất tôi thề là từ hôm nay làng mình sẽ không ai bị nó g.i.ế.c nữa.
Ông Thuận gật gật đầu. Ông yên tâm rồi. Cơm trưa xong là ông Thất lấy mấy đoạn dây đỏ ra đeo lên tay cho mấy đứa trẻ trong nhà.
- Dây đỏ này tôi ngâm trong m.á.u chó mực với chu sa, đã được luyện bởi pháp quyết đạo gia. Đeo cho bọn nhỏ để bảo vệ chúng khỏi tà khí.
Ông đưa cho vợ chồng ông Thuận hai lá bùa đã gấp thành hình tam giác.
- Hai bác giữ lá bùa này đi. Thấy nó cứ ném vào người nó rồi bỏ chạy là được. Bùa Ngũ Lôi đó.
Ông còn vào bếp xin ông Táo một ít tro bếp rải quanh nhà, vừa rải ông vừa lầm rầm khấn vái.
- Xong rồi sao thầy?
- Xong rồi đấy, mình đi thôi bác, đi sớm về sớm. Trời tối không rõ đường.
Hai người ra khỏi nhà bước nhanh về hướng nhà mụ núi Xiểm. Ông Thuận nắm chặt lá bùa trong tay bước đi nhanh như ma đuổi, ông Thất biết ông ấy sợ. Dọc đường hai người cũng không nói gì. Trong làng đã tử khí âm u mà khi bước vào cái sân nhà bà Xiểm nó càng u tịch hơn nữa, ông Thuận lạnh cả sống lưng mặt mày tái nhợt. Bàn tay cầm bùa của ông nóng lên như bị phỏng, lúc sau đã không cảm nhận được các góc được xếp của lá bùa. Ông hoảng hồn đưa tay lên nhìn thì lá bùa đã cháy thành tro từ khi nào.
Mồ hôi lạnh tuôn ướt thái dương ông vội đưa tay với ông Thất:
- Thâ..y...thầy ..coi.
Ông Thất gật gật đầu không nói gì. Ông móc ra cái thẻ bài gỗ đưa cho ông Thuận ý bảo ông cầm lấy. Ông Thuận nhanh tay cầm lấy rồi nắm chặt, trong phút chốc tâm lý ông bình ổn lại sau cơn sợ hãi. Ông cảm thấy như có ai đó nhìn mình từ sau lưng. Ông cong người lại càng nắm c.h.ặ.t t.a.y hơn, cứ đi nép nép vào người ông Thấy mà không dám ngoái đầu ra đằng sau.