Nhau Thai Người
Chap 2
02.
Con quái vật ngày càng lộng hành. Nó đã không còn lén lút g.i.ế.c người nữa. Sức người và s.ú.n.g đạn không thể chống lại nó, ngôi làng bị nó như một kho thức ăn dự trữ. Nó hiên ngang xuất hiện g.i.ế.c c.h.ế.t bất kì ai trông thấy nó. Dù lén lút hay ẩn nấp thì kì dị là nó luôn phát hiện ra và g.i.ế.c c.h.ế.t họ một cách man rợ nhất rồi ăn thịt họ.
Hôm đó đang buổi ban trưa mụ núi Xiểm cùng con dâu về nhà mụ cho lợn ăn. Cô con dâu phụ mẹ chồng bê cái xô thức ăn đổ vào máng lợn. Mắt cô lơ đãng nhìn con lợn đen rồi la lên thất thanh. Bà Xiểm quay lại hỏi con dâu:
- Sao đấy làm sao đấy? Sao la...aaaa
Chưa hỏi xong bà cũng la lên khiếp đảm. Trong chuồng lợn nhà bà một đống xương trắng nằm lẫn lộn trong bãi phân hôi thối. Còn con lợn nhà bà thì như nhận ra hai người đã phát hiện ra gì đó. Nó không giả vờ ăn hùng hục nữa. Đôi mắt nó đỏ lom lom nhìn cả hai. Rồi nó đứng thẳng trên hai chân sau nhìn về phía nọ. Con quái vật trong làng lại chính là nó, đang đứng ngay trước mắt hai người. Bà Xiểm với con dâu vừa la hét vừa bỏ chạy.
- Cứu...cứu tôi với...có ai không cứu với...quái vật...có ai không..
Tiếng la hét kêu cứu náo loạn cả thôn làng im lìm. Đang buổi trưa ai cũng lấy chút can đảm hùa nhau chạy ra. Người ta kinh hoàng nhìn thấy con lợn nái nhà mụ núi Xiểm đang há rộng hàm cắn vào đầu bà. Óc trắng với m.á.u tươi b.ắ.n tứ tung. Cô con dâu đã nhũn cả chân mà lăn lê bò trườn về phía đám người. Con quỷ ấy có vẻ không để ý đến cô nữa, người ta lén kéo cô vào đám đông. Bà Xiểm tắt thở từ lâu nhưng con quái vật vẫn độc địa thù hằn nhìn bà. Nó cắn nát đầu bà rồi nhai rạo rạo. Đứng từ xa ai cũng nghe được cái âm thanh rợn óc đó. Ai nấy run rẩy tay chân kéo nhau chạy về nhà. Sau lưng họ là tiếng gầm gừ của quái thú là tiếng cắn xé m.á.u thịt.
- Thế ra nó là con lợn nhà bà Xiểm? Nó thành tinh rồi..
- Thì đấy, cô cũng thấy rồi đó thôi.
- Đều nói vật sống lâu thành tinh. Nó cũng sống mười mấy năm rồi còn gì.
- Bác nói tôi mới nhớ. Có con lợn nào sống mười mấy năm mà còn khoẻ mạnh sinh đẻ đều đều thế được.
- Tôi muốn rời khỏi đây, rời cái làng này. Sớm muộn gì nó cũng g.i.ế.c cả làng thôi.
- Nó g.i.ế.c cả bộ đội đấy. Người ta có s.ú.n.g còn không g.i.ế.c được nó.
- Thì nó là con lợn tinh rồi. Yêu tinh yêu quái nó biết làm phép mà...
Tiếng bàn tán xôn xao lặng lẽ, ai cũng sợ bị con nghiệt súc nghe thấy. Người ra đường càng ngày càng ít. Ông truởng làng lại muốn lên xã chuyến nữa, đi thì nguy hiểm mà không đi cũng là chờ chết. Làng ai cũng đồng ý. Còn có mấy người gan lớn đi cùng trưởng làng. Xã họ không g.i.ế.c được cũng phải đi tìm thầy mo bắt nó lại. Còn có thêm mấy người chịu không nổi nữa cũng khăn gói theo trưởng làng lên xã đi nương nhà bà con ở nơi khác. Cả đoàn đi từ khi mặt trời lên tới khi mặt trời lặn cũng không thấy ai về. Hay ngày rồi ba ngày cũng không thấy bóng ai hết.
- Hay là họ bỏ làng mình rồi huhuhu..
- Hay...hay...hay là con...con lợn kia g.i.ế.c họ luôn rồi....
Khả năng này là rất lớn. Dân làng thà rằng đoàn người kia trốn đi thì ít nhất còn có ai đó kêu người tới cứu làng. Nhưng nếu họ c.h.ế.t hết rồi thì bọn họ đã như cá nằm trên thớt. Lành càng chìm vào im lặng, không còn tiếng đi lại nói cười, cánh cổng im lìm đóng chặt. Không ai dám thắp đèn đến mức thở mạnh hay nói chuyện lớn tiếng chút họ cũng không dám. Họ biết họ không thể rời khỏi làng. Cái đang chờ đợi họ chỉ có cái chết. Con nghiệt súc trêu đùa mạng sống của họ, nó thỉnh thoảng vào một nhà bất kỳ bắt một người ăn thịt rồi bỏ đi. Để lại nỗi khiếp sợ cho những người ở đó. Không thể chôn cất, chỉ có thể chôn ngay trong nhà. Lương thực trong nhà cũng dần cạn kiệt, họ vật vờ chống cự từng ngày như vậy. Từng đêm họ nghe tiếng gầm rú từ đầu làng. Còn nít khóc ré lên, người lớn chỉ còn cách vừa run sợ vừa bịt miệng bịt tai chúng lại. Cuộc sống như chìm xuống địa ngục.
Bên ngoài rìa ngôi làng một người m.á.u thịt lẫn lộn nằm dưới mấy chục xác c.h.ế.t khó nhọc trườn bò đi về hướng ngược lại làng. Anh ta may mắn sống nót dưới sự tàn sát của con yêu tinh nhưng cũng bị thương rất nặng. Khi ra ngoài địa phận làng anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, trên người đau đớn lại thêm vừa đó vừa khát. Anh vẫn cố sức nhích đi từng đoạn từng đoạn ra đường lớn, nắng chiếu rát mặt cổ họng khô khát nhưng anh sợ nếu anh ngừng lại thì con vật đáng sợ kia sẽ biết mà chạy tới. Anh phải sống, vì gia đình anh, vì những gương mặt thân quen kia và vì những người đã c.h.ế.t oan uổng.
Một chiếc xe đạp đang chạy ngược lại về phía anh. Người trên xe nhìn thấy một người m.á.u thịt lẫn lộn đang trườn bò. Người ta tưởng anh bị tai nạn nằm ở đây, thắng gấp cái xe dừng lại hỏi han.
- Này anh ơi..này anh...
- Cứu...cứu..
Biết người còn sống thì người kia mới thở phào. Anh ta nói:
- Anh gặp tai nạn à. Đoạn đường này vắng lắm khó gọi được xe. Anh còn cầm cự được không tôi đèo anh lên trạm y tế xã.
Thấy người nằm trên đất gật gật anh ta mới cẩn thận dìu đỡ người lên ngồi sau yên xe.
- Ngồi chắc. Bám chặt tôi nhé. Tôi đi đây.
Lực cả người không có sức bám chặt vào người phía trước. Bao lần anh muốn ngã khụy xuống may mà người phía trước đỡ lại được. Đau đớn trên bắp đùi cộng với mất nước làm anh mất dần tỉnh táo. Đoạn đường hãy còn dài, người kia gồng lưng lên đạp xe thật nhanh. Khi tới trạm y tế Lực đã ngã vật ra đất kéo theo cả người cả xe cũng ngã theo.
- Bác sĩ ơi ...bác sĩ...có người tai nạn..
Người kia la lên gọi người trong trạm y tế ra đỡ. Mấy người trong đó chạy ra đỡ xe với anh ta dậy rồi cùng nhau lấy cáng khiêng Lực vào.
- Chân bị gãy, thịt trên đùi trái cũng nát gần hết. Mất nước. May nhờ anh phát hiện đưa tới kịp lúc. Anh có biết anh này nhà ở đâu không?
- Tôi cũng không biết. Thấy trên đường tưởng bị tai nạn nên tôi mang đến đấy. Thôi tôi về trước nhé.
Nói rồi vội vội vàng vàng ra về. Bác sĩ cũng không giữ lại, đợi Lực tỉnh dậy mới hỏi thăm sau. Đêm khuya Lực mới tỉnh, anh hé đôi môi khô khốc:
- Khát....nu..nước..
Y tá trực phòng vội rót cho anh ly nước lấy thìa đút tới bên miệng:
- Anh tỉnh rồi à. Đây là trạm y tế, có người thấy anh trên đường nên đưa vào đây.
Lực nhấp mấy thìa nước mới mở được miệng:
- Tôi ở làng Vện...tôi lên...xã...báo..
- Anh cứ nghỉ đêm nay đi đã. Có gì mai anh khoẻ hơn nói với chúng tôi. Chúng tôi giúp anh gọi người bên xã qua.
Lực gật nhẹ đầu rồi lại nhắm nghiền mắt. Bây giờ anh thực sự không có một chút sức lực nào.