Ta hơi bối rối:
“Ngươi đã là hoàng đế, còn có thứ gì không đạt được sao?”
Tạ Trầm khẽ thốt ra vài chữ.
Giây tiếp theo, mặt ta đỏ bừng như bị lửa thiêu.
Ta bảo Tiểu Thúy sớm lui về nghỉ, tối nay không cần hầu hạ ta.
Nắm tay Tạ Trầm, ta dẫn hắn qua lớp lớp màn che, cắt ngọn nến, cùng ngồi trên mép giường, run run tháo chiếc khuy rồng đầu tiên trên cổ áo hắn.
Đêm đó, Tạ Trầm vừa dỗ vừa lừa ta.
Cuối cùng, đến mức ta khàn cả giọng, hắn mới ôm ta chìm vào giấc ngủ.
Làm hoàng hậu thật không dễ.
Không có công lao, không có khổ lao, toàn là mệt lao.
Mơ mơ màng màng, ta hình như nghe hắn nói gì đó.
Nhưng một chữ cũng không nghe rõ.
Quá mệt, ta ngủ liền một ngày.
Khi tỉnh dậy, cảm giác trong phòng tối mịt:
“Tiểu Thúy, thắp đèn đi.”
Gọi mãi, Tiểu Thúy mới chậm rãi bước vào.
Nhìn ánh mắt lén lút của nàng, ta cảm thấy có gì đó không đúng.
Tiểu Thúy đợi ta uống xong nước, dè dặt hỏi:
“Hay nương nương ngủ thêm chút nữa ạ?”
Ta xoa huyệt thái dương đang đau nhói:
“Không ngủ nữa, ngủ thêm ta sẽ ngu mất. Mau chuẩn bị y phục, ta ra ngoài đi dạo một lát, vận động gân cốt.”
Nói xong đã lâu, Tiểu Thúy vẫn đứng đờ ra tại chỗ, không động đậy.
Ta càng thêm khó hiểu, đành tự mặc đồ.
Khi định bước ra ngoài, Tiểu Thúy cắn môi, chặn ta lại:
“Nương nương, bên ngoài lạnh, người đừng ra ngoài.”
Cô gái này sao thế, ta lầm bầm đẩy cửa—
Lập tức bị hai thanh kiếm sáng loáng chặn lại.
Ta c.h.ế.t lặng, quay đầu nhìn Tiểu Thúy:
“Chuyện gì thế này?”
Tiểu Thúy gần như bật khóc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhat-niem-cuong-si/9.html.]
“Nương nương, bệ hạ nói… bệ hạ nói Trấn Quốc Công phủ dính líu đến tham ô, tạo phản, hu hu hu…”
Tham ô, tạo phản?
Những chữ này cứ lơ lửng trước mắt ta.
Ta thật sự không thể liên tưởng chúng với Trấn Quốc Công phủ.
Tạo phản thành công thì phải làm hoàng đế chứ?
Phụ thân ta dậy còn sớm hơn cả gà, làm sao chịu nổi chuyện đó?
Ta quyết định đi tìm Tạ Trầm hỏi cho rõ.
Nhưng thị vệ ở cửa bảo, chính miệng Tạ Trầm đã hạ chỉ.
Không cho ta bước chân ra khỏi cửa này.
Được lắm, được lắm.
Hôm qua làm khổ ta, hôm nay lại làm khổ cả nhà ta.
Tạ Trầm, ngươi giỏi thật đấy!
19
Ta cùng Tiểu Thúy nghĩ ra đủ mọi cách mà vẫn không lẻn ra khỏi phòng được.
Tạ Trầm cứ như giun trong bụng ta, đoán trước hết mọi ý định, chặn kín mọi ngóc ngách.
Đặc biệt là cái hang chuột ở góc tường hậu viện.
Hắn không nhìn xem cái hang ấy chỉ bằng nắm tay ta thôi sao.
Ta làm sao chui qua được chứ???
Thế là cứ lo âu như vậy suốt mấy ngày, ta lên cơn nóng trong người thật sự.
Tiểu Thúy nói với đám thị vệ đứng gác ngoài cửa:
“Hoàng hậu nương nương bị nóng trong! Bị nóng trong hiểu không! Rất nghiêm trọng! Mau cho chúng tôi ra ngoài tìm thái y cứu nương nương!”
Đám thị vệ thì thầm bàn bạc một hồi.
Khoảng nửa canh giờ sau, Ngự Thiện Phòng mang đến mấy bát chè đậu xanh.
Nói là bệ hạ dặn, nóng trong thì uống chè đậu xanh thanh nhiệt giải độc.
Nhìn mấy bát chè đậu xanh đó, ta càng cảm thấy… nóng hơn.
Ba ngày sau, ngoài cửa vang lên tiếng động.
Thị vệ dẫn đầu thông báo, hình phạt dành cho phụ thân ta đã được quyết định.
Giáng ta làm thứ dân, cùng phụ mẫu ta phát vãng đến Thông Châu.
Ồ hô.
Tuổi trẻ không thể định giá, nhưng cửu tộc thì bị thiêu sạch.
Ta thực sự nghi ngờ Tạ Trầm bị bệnh.
Đây có phải việc mà người bình thường làm không???